Mạc Trăn nhìn lướt qua biển quảng cáo bên trái, ừ cho có lệ. Cũng
chính từ lúc bắt đầu phát ngôn cho cái này, Tống Nghê vẫn luôn âm hồn
không tan. Nói tới âm hồn không tan, anh nhìn A Diêu bên cạnh một cái
—— âm hồn không tan thực sự mới là đây.
A Diêu nhìn biển quảng cáo chỉ còn là một chấm nhỏ, từ trong lỗ mũi
hừ ra một tiếng, "Hãng thời trang nữ kia nhất định bán không chạy." Nếu là
cô, nhất định sẽ không đi mua quần áo Tống Nghê đại diện.
Mạc Trăn nghe A Diêu nói không tự chủ được cười cười, bởi vì sự thật
đúng là như vậy. Tuy công ty mượn anh để lăng xê cho Tống Nghê, nhưng
fan của anh cũng không chịu nể mặt, thà mua đồ nam cũng không muốn
mua trang phục nữ.
Khi về đến nhà còn chưa tới sáu giờ, Mạc Trăn nằm trên sofa nhấn mở
TV, cầm quyển báo Đường Cường mua cho lên đọc. Nhanh chóng đem tờ
báo lật qua một lần, không nhìn thấy tin tức có giá trị liền vứt lên bàn trà.
A Diêu bay tới bên người Mạc Trăn, cúi đầu nhìn anh "Anh buổi tối
lại không ăn cơm sao?"
Mạc Trăn nhắm mắt lại, lười biếng nói: "Chuyện của cô à?"
A Diêu trừng mắt lườm anh một cái, trực tiếp bay tới tủ lạnh, mở cửa
ra.
Khác với tưởng tượng hoàn toàn rỗng tuếch của cô, trong tủ lạnh Mạc
Trăn có rất nhiều đồ ăn được xếp ngay ngắn chỉnh tề —— những thứ này
đều do Đường Cường định kỳ mang đến.
"Anh có nhiều đồ ăn như vậy, sao còn không ăn cơm?" A Diêu lại bay
đến phòng khách, nhìn Mạc Trăn hỏi.