mình, cũng mau chóng đứng lên: "Mạc Thiên Vương, mỗi một buổi biểu
diễn của anh em đều đi xem đó!" Chỉ có điều mỗi lần đều không giành
được vé, chỉ có thể ngồi ở bên ngoài. Mà khoảng cách giống như bây giờ,
dù có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ! Thậm chí cô còn có thể đếm rõ
mắt nam thần có bao nhiêu cái lông mi!
"Đúng đúng! Hương Ba cậu thích chứ! Hương Ba, thấy nam thần có
'phởn' không! Còn có thể sờ nữa nhá!"
Mạc Trăn: ". . ."
Anh có thể tùy tiện cho người ta sờ à!
Trần Thanh Dương lại rất kích động: "Em có thể ôm anh một chút
không Mạc Thiên Vương?"
Mạc Trăn mím môi, yêu cầu này đối với nghệ sĩ không tính là quá
phận, hơn nữa đối phương còn là bạn thân của Lê Nhan, anh chủ động đi
lên phía trước, ôm cô một cái mang tính tượng trưng.
Sau đó Trần Thanh Dương... cứ thế ngã thẳng trên sofa.
Những người còn lại: ". . ."
Lê Nhan lo lắng nuốt nước miếng: "Cậu ấy sẽ không bởi vì kích động
quá độ mà chết đột ngột chứ?"
Hướng Vân Trạch cúi người xuống, vươn một ngón tay ra thăm dò
dưới mũi cô: "Không có vấn đề gì, vẫn còn thở, chắc là bệnh chó dại lại
phát tác rồi."
Mạc Trăn & Lê Nhan: ". . ."
Bị một gián đoạn như vậy, Mạc Trăn cùng Hướng Vân Trạch không
thể đánh nhau được nữa, Lê Nhan kéo Trần Thanh Dương từ trên ghế sofa