lại, em thật đúng là nhiệt tình."
...
Gân xanh trên tay Trần Thanh Dương gồ lên, nắm lấy gối đầu ở phía
sau, rồi đánh về phía đầu Hướng Vân Trạch: "Đi chết đi, đi chết đi a! Hôm
nay tôi phải vì dân trừ hại!"
Hướng Vân Trạch dễ dàng bắt lấy cái tay cô đập tới, giam ở trên
giường, Trần Thanh Dương dùng sức muốn đem tay rút ra, tiếc là khí lực
đối phương quá lớn, mình căn bản giãy không ra: "Buông tay ra khốn kiếp,
anh làm đau tôi rồi đấy!"
Hướng Vân Trạch nghe vậy thoáng thả nhẹ lực đạo, đôi mắt đen giống
như là có thể đầu độc người ta chuyên chú nhìn Trần Thanh Dương: "Anh
chỉ làm loại chuyện này với người mình thích."
Trần Thanh Dương sửng sốt một chút, sau đó dùng một cái tay khác
túm lấy gối đánh lên đầu anh: "Nói cứ như tôi là người rất tùy tiện vậy ấy,
tôi cũng chỉ làm loại chuyện này với người mình thích."
Hướng Vân Trạch cười tránh thoát cái gối, nhìn cô : "Nếu chúng ta
đều muốn cho người mình thích, không bằng đến với nhau luôn đi."
Động tác tay của Trần Thanh Dương nhất thời cứng đờ, bọn họ đều đã
như vậy, chỉ có thể đến với nhau thôi! Đang lúc cô chuẩn bị đáp ứng,
Hướng Vân Trạch đột nhiên phá lên cười: "Xin lỗi, tôi vốn dĩ muốn nói như
vậy, nhưng chúng ta cái gì cũng chưa làm."
Trần Thanh Dương: ". . ."
"Quần áo là nhân viên phục vụ khách sạn thay giúp cô, cô ói lên người
tôi, tôi mới đi tắm."