CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 118

Nói là nhà, chi bằng nói là kho hàng thì đúng hơn. Văn Sơ đặt cây

thông Noel ở một góc, cẩn thận đánh giá căn phòng nhỏ, « bùi ngùi xúc
động ». Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao ba lô vạn năng của Lỗ Như Hoa lại
chất nhiều hàng hóa đến vậy, hóa ra sự thần kỳ đều đến từ căn phòng nhỏ
này.

“Cái đó…, cô đặt cao như vậy, không sợ rơi ra sập xuống đầu sao ?”

Văn Sơ kinh ngạc chỉ « tòa tháp » bên phải, mấy chục hộp giấy xếp chồng
lên nhau theo những góc độ kỳ quái, cao gần tới trần, hỏi Lỗ Như Hoa.

Lỗ Như Hoa hổn hển lết vào phòng, đặt đống « hàng hóa » vừa thu

mua xuống, nhìn thoáng qua hướng hắn vừa chỉ, trả lời đơn giản: “Tôi tính
toán qua rồi, không sập đâu.”

“Tính...... Toán?”

“Tôi học kiến trúc!” Lỗ Như Hoa vỗ ngực, híp mắt bày ra bộ dáng tiểu

lưu manh, “Văn đại nhân, nghe nói những người học văn chương và nghệ
thuật đều đặc biệt sùng bái các nguyên lý khoa học? Anh có cảm thấy sùng
bái tôi không?”

Văn Sơ lấy biểu cảm cương thi (quỷ nhập tràng) và ánh mắt lạnh băng,

dùng giọng điệu máy móc trả lời: “Đúng vậy, tôi sùng bái cô.”

Đúng là không biết hài hước! Lỗ Như Hoa cắn răng. Tên Văn Sơ này

chắc đến từ sao hỏa.

“Trong cái rương đó là cái gì?” Văn Sơ nhìn một vòng, ánh mắt tập

trung một hộp giấy đặt ở góc sáng sủa nhất, mặt trên còn được vẽ hình một
cái đầu lâu.

Lỗ Như Hoa bỗng đỏ mặt, lời nói cũng có chút lắp bắp, “Cái đó......

A...... rất nguy hiểm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.