CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 116

Tay cô rất lạnh.

“Ngoài dằn vặt tôi, anh không còn muốn làm gì khác sao?” Lỗ Như

Hoa lùi lại, trong ánh mắt hiện lên sự tức giận trước đây chưa từng có.

Tim Văn Sơ đập loạn, hắn không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ

đơn giản vỗ trán Lỗ Như Hoa, thấp giọng: “Đầu heo!” Trong giọng nói lộ
ra vẻ dịu dàng ngoài ý muốn.

Đáp lại lời hắn là một cú đá thật mạnh.

“Lỗ Như Hoa! Cô có phải là con gái không? Sao có thể độc ác như

vậy?” Văn Sơ vịn tay lái, một tay sờ cái chân trái bị Lỗ Như Hoa đá trúng,
đau tới hít hà, may mà chỉ đá vào chân......

“Đầu heo cũng biết tức giận. Văn Sơ, tôi và anh không thù không oán,

anh rảnh rỗi đi chọc giận cợt tôi, được, tôi không thèm chấp! Nhưng hôm
nay anh cố tình hướng mục tiêu về Tự Ngọc!” Lỗ Như Hoa híp mắt, kề sát
mặt Văn Sơ, toàn thân phát ra hơi thở nguy hiểm, “Anh là khách hàng của
tôi, là Thượng Đế, tôi từng nhắc nhở anh, Thượng Đế cũng có một việc
không thể làm, đó là khi – dễ -- Lỗ -- Tự -- Ngọc!”

“Không đúng, lần trước cô nói chuyện Thượng Đế không thể làm là

nói xấu Lỗ Tự Ngọc!”

“Như nhau cả thôi!” Lỗ Như Hoa nâng tay túm cổ áo khoác của Văn

Sơ, động tác này nếu người thực hiện vóc dáng cao lớn thì rất có hương vị,
chỉ là đổi thành Lỗ Như Hoa, so với Văn Sơ cao hơn cô mấy chục phân, cứ
như là cô đang bị Văn Sơ vắt lên cổ .

“Ai đó?” một vệt sáng đèn pin hắt thẳng đến, ngay sau đó một thanh

âm xa lạ vang lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.