CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 128

Văn Sơ lắc đầu: “Thật sự không có.”

“Đồ trứng thối!” Lỗ Như Hoa huých khuỷu tay thụi Văn Sơ một cái,

sau đó thọc tay vào túi quần hắn tìm kiếm.

Ban đầu Văn Sơ còn che trái chắn phải liều mạng chống cự, nhưng

bàn tay Lỗ Như Hoa chọc tới quấy lui, cuối cùng không tránh được phải để
cô nắm túi quần lấy ra mấy đồng tiền xu. May mà trời tối, nếu không cô
nhất định nhìn thấy mặt hắn lúc này đỏ không khác gì Quan Công.

“Cô không phải là con gái! Sao cô có thể sờ sờ mó mó một người đàn

ông đang mặc quần áo ngủ!” Văn Sơ thẹn quá hóa giận, hoàn toàn quên
mất hắn cơ bản là đang tự rước lấy nhục.

“Không phải quần áo ngủ, là quần áo chơi rông! Phân biệt cho đúng,

để lần sau không bị người ta sửa lưng!” Lỗ Như Hoa cười nhạt, giơ tiền xu
trong tay lên, “Ở đây chờ, tôi gọi điện thoại!”

Nói xong, xoay người mở cửa buồng điện thoại, đi vào, vừa đỡ ống

nghe xuống, phía sau chợt nóng lên, hóa ra Văn Sơ cũng đã vào. Không
gian nhỏ hẹp, hắn vừa đi vào bỗng chật chội không chịu nổi. Tóc gáy Lỗ
Như Hoa dựng thẳng, lại không dám xoay người đối mặt với hắn, cảm giác
nếu quay mặt lại, nhìn từ ngoài vào cơ hồ là hai người đang ôm nhau.

“Sao lại theo vào đây?” Mặt Lỗ Như Hoa hồng rực, chỉ dám quay đầu

chất vấn, thân mình cũng không dám động đậy.

Văn Sơ từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống Lỗ Như Hoa, nghĩ bụng:

Bây giờ xem cô đánh người cách nào, không gian nhỏ như vậy muốn hành
hạ gì tôi cũng vô phương nhé!

Trong lòng khoái chí, giọng nói cũng mang theo vài phần thoải mái:

“Bên ngoài lạnh như vậy, tôi sợ bị cảm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.