Khoa kiến trúc còn lại hai mươi ba người, vốn ủ rũ ngồi ở một góc lễ
đường, bởi vì tiết mục « nhiệt huyết tràn đầy » của Lỗ Như Hoa và Tiếu
Thanh bí mật luyện tập, cho nên ngay cả bọn họ cũng không biết lại có hiệu
quả khác thường như vậy...... Quá tốt! Vì thế, Lý chủ đài cầm đầu đám
người này hoan hô, huýt sáo, vỗ tay, đập trống… Tình cảm kích động đủ để
những khoa khác ghé mắt.
Không khí lễ đường bắt đầu nóng lên, Lỗ Như Hoa và Tiếu Thanh
“càng chiến càng dũng”, Tiếu Thanh trên người thường mơ hồ tỏa ra một
loại khí chất uể oải, bây giờ, những động tác Latinh phóng khoáng làm cho
cậu ta như trở thành “hiệp sĩ”.
Lỗ Như Hoa váy ngắn đỏ thẫm bó sát thân hình đã đủ hấp dẫn ánh
mắt, không thể tưởng được thân hình của cô có thể như vậy...... Ngoài dự
đoán mọi người...... Tuy rằng động tác hơi đơn giản, diễn cảm cũng không
động lòng người như vũ nữ Latin vốn có, nhưng chính sự ngượng ngùng,
thậm chí khi đối mặt với Tiếu Thanh ánh mắt còn né tránh, lại đem đến một
cảm giác lạ lẫm hoàn toàn so với điệu nhảy Latin nguyên thủy. Những đòi
hỏi của Lí Hàm Trúc về sự mới mẻ, sống động, kích tình...... hoàn toàn
được đáp ứng! Ngay cả khi Lỗ Như Hoa không đứng vững, hơi trượt chân
cũng được Tiếu Thanh theo bản năng đưa tay chặn ngang eo làm thành một
vòng ôm hoàn hảo, mang lại hiệu ứng sân khấu khá tốt, hai người tựa như
hình ảnh của trai anh hùng – gái thuyền quyên thời loạn lạc, tạo thành tổ
hợp hoàn mỹ về soái ca – mỹ nữ, cao lớn hài hòa cùng khéo léo, không
ngừng nhận được những tiếng vỗ tay ồn ã.
Từ đầu đến cuối, luôn luôn im lặng chỉ có hai người: Văn Sơ và Lỗ Tự
Ngọc.
Lỗ Tự Ngọc với màn biểu diễn của chị dường như đã đoán trước được
nên không kinh ngạc nhiều lắm, nhưng nét cười trong mắt hoàn toàn không
thể che đậy, thêm vào đó là một chút cao hứng và kiêu hãnh.