CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 180

“Tự Ngọc, nó biết tôi ở đây.”

Văn Sơ nhìn nhìn một lúc rồi hất tấm mền lôi khăn quàng cổ ra, quấn

lên cổ Lỗ Như Hoa: “Biết cũng đâu có sao? Cô làm gì mà sợ như vậy?”

Lỗ Như Hoa đỏ mặt, khẽ cắn môi: “Anh không hiểu đâu!”

Trong lòng Văn Sơ bắt đầu khó chịu, đột nhiên lại suy nghĩ đến một

khả năng có thể xảy ra – làm hắn sợ hãi: “Tôi không hiểu cái gì? Cô sợ Lỗ
Tự Ngọc biết! Lỗ Như Hoa, cô không cần phải nói cho tôi biết cô và cậu ta
không phải chị em ruột, cô không cần phải nói cho tôi biết thật ra cậu ta
mới là bạn trai của cô.”

Lỗ Như Hoa kinh ngạc nhìn hắn thất thần, một lúc lâu sau cũng không

thể mở miệng, cực kỳ buồn bực, lại không biết phải nói gì. Cô thở dài một
tiếng, cũng không muốn ở lại lâu hơn nữa, xông vào phòng tắm ôm ba lô
chạy ra khỏi ký túc xá. Có lẽ câu nói của Lỗ Tự Ngọc “rất nhanh trở về”
cũng là để nói cho cô, muốn cô tranh thủ thời gian mà “chạy trốn”. Cô chợt
cảm thấy bản thân làm chị hai mà quá sức thất bại, phải để em trai giúp đỡ
giấu diếm chuyện xấu? Chuyện này quả thực hết nói nổi!

“Đợi tôi với!” Văn Sơ chụp vội một cái áo khoác, nhanh chóng đuổi

theo. Sự im lặng của Lỗ Như Hoa thật sự kỳ lạ, hết sức đáng nghi. Tức
chết! Hắn tự nhủ đêm nay nhất định phải làm rõ ngọn nguồn! Nhưng dù
nghi hoặc và tức giận, Văn Sơ vẫn không quên cầm quà Noel......

Chạy khỏi ký túc xá trong tình trạng “hữu kinh vô hiểm” (không nguy

hiểm nhưng đầy sợ hãi), Lỗ Như Hoa mệt dứt hơi lại không dám thở mạnh,
lui về bên phải Văn Sơ, núp sau bóng dáng cao lớn của hắn né tránh những
ánh mắt từ cửa sổ phòng giám thị.

Tục ngữ nói không sai, làm trộm quả nhiên sẽ luôn chột dạ. Lúc bình

thường, thời gian lại trễ, Lỗ Như Hoa cũng sẽ quang minh chính đại đi
đường lớn. Riêng đêm nay...... Trong đầu luôn nghĩ đến bốn chữ mà Văn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.