“À, vậy cứ tắm đi. Tôi và Cá voi, Tâm Thành ra ngoài ăn bữa ăn
khuya, nhưng sẽ về nhanh thôi.” Lỗ Tự Ngọc bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn
về chốt mở nước ấm. Đang khóa! Đang mùa đông, trời lạnh như thế, Văn
Sơ có thể ở trong đó tắm nước lạnh sao?
Cậu biết Lỗ Như Hoa đang ở bên trong, vừa vào phòng đã biết, bởi vì
khăn quàng cổ của chị cậu đang để trên giường cậu. Trước khi hỏi chuyện
Văn Sơ, cậu đã vùi nó vào chăn, sau đó đề nghị mọi người đi ăn bữa khuya,
để chị cậu có thể rời đi không bị phát giác.
Nhưng chị cậu...... Lỗ Tự Ngọc trầm mặc trong chốc lát, cậu không
biết hành động trợ giúp của cậu cuối cùng đúng hay sai. Văn Sơ... Phải
chăng cậu đã luôn luôn hy vọng chị cậu có thể đến với hắn?
Trong khoảnh khắc đi cùng cá voi, phó tâm thành ra khỏi ký túc xá,
Lỗ Tự Ngọc cảm thấy bản thân đang dồn hết tiền đặt cược cho một ván bài
duy nhất.
Chị hai, chị phải hạnh phúc!
Cửa phòng tắm mở ra.
Văn Sơ ra trước, sau đó là Lỗ Như Hoa
Người đi trước tiếc nuối vì bạn bè sao lại đi nhanh như vậy, không cho
hắn nhiều thời gian hơn trêu chọc người sau.
Lỗ Như Hoa lặng người nhìn về phía giường Tự Ngọc, một góc chiếc
khăn quàng cổ đen lộ ra khỏi tấm chăn, một loại xúc cảm gần như “hoảng
sợ” tràn ngập trong lòng.
“Tự Ngọc biết rồi.” Lỗ Như Hoa nói ngập ngừng, hai mắt đỏ hồng .
“Ai biết ? Biết cái gì ?” Văn Sơ đứng ở phía sau cô hỏi.