CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 209

Lỗ Như Hoa cố ý nhìn cậu một cách tinh quái, “Em hôm nay lạ quá đi,

trước kia chị bị khi dễ, người khổ sở đầu tiên không phải là em sao? Sao
với anh ta lại khác như vậy? Tự Ngọc, gần đây thịnh hành mấy chuyện tình
yêu boy – boy, đừng nói là em......”

“Chị hai.” Lỗ Tự Ngọc khẽ nhíu mày, buồn cười nhìn cô, “Trước đây

khác, còn bây giờ...... Em sợ không còn nhiều thời gian.”

“Không được nói bậy!” Lỗ Như Hoa ngắt lời, đôi mắt chợt lạnh, “Em

đừng đưa chuyện này lên người em. Lỗ Tự Ngọc, đừng xen vào chuyện
Văn Sơ nữa. Anh ta là anh ta, chị là chị!”

“Em đương nhiên là em, không phải là tôi, tôi đồng ý!” Trước cửa

phòng vẽ, không biết mở từ bao giờ, Văn Sơ đã đứng đó, im lặng nghe hai
chị em nói chuyện.

Lỗ Như Hoa ngạc nhiên quay đầu, đã gần đến hoàng hôn, những vệt

sáng lung linh chiếu lên người Văn Sơ, cả người hắn như được tắm trong
ánh sáng vàng nhạt, hết sức thanh khiết, hết sức chói mắt. Không phải lần
đầu tiên nhìn thấy hắn, cũng không phải lần đầu tiên cảm thấy hắn rất khôi
ngô, nhưng chưa lúc nào cô có cảm giác như lần này. Nhìn hắn, lòng cô rầu
rĩ đau.

Lỗ Như Hoa nhìn qua, nhỏ giọng khẽ gắt Lỗ Tự Ngọc: “Em làm

chuyện tốt gì đây?”

“Chị hai, buổi tối em còn có việc phải làm, em đi trước .” Lỗ Tự Ngọc

cố tình không nhìn cô, bàn tay rất nhanh cất cây cọ vẽ, nhanh chóng “rời
khỏi hiện trường”.

Lỗ Như Hoa hiểu vì sao em cô gọi cô đến phòng vẽ tranh, chỉ không

ngờ cậu lại giúp Văn Sơ. Cô muốn giữ cậu, hoặc cùng đi với cậu, nhưng
không làm vậy. Cô không thể trốn tránh mãi, cũng không muốn dây dưa
không rõ ràng, cô không làm sai chuyện gì, nên không phải sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.