CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 22

“Rồi, tạm biệt!” Văn Sơ lịch sự chào, quay người bước đi.

Ngay lúc rời đi, nụ cười trên gương mặt lập tức tắt ngóm, hắn trầm

giọng lẩm bẩm: “Chỉ có thằng ngu mới đến”.

Cái trường đại học chán ốm, lũ sinh viên chán ốm, ngày khai giảng

càng chán ốm.

Về ký túc thôi!

Năm bảy lần rẽ mới về đến khu C, lên lầu đẩy cánh cửa phòng 205,

Văn Sơ ngạc nhiên thấy bốn chiếc va li da quăng bừa bãi của mình khi nãy
đã được sắp thành một hàng thẳng tắp gọn gàng, còn giường số bốn và trên
bàn sách thì trải đầy hành lý và đồ dùng.

Sinh viên ở giường số bốn đã đến rồi? Văn Sơ vô thức quay đầu nhìn

tấm bảng gắn trên cửa phòng: Giường số bốn, Lỗ Tự Ngọc.

Lỗ Tự Ngọc… Lỗ Tự Ngọc… Sao nghe quen quen ấy nhỉ? Văn Sơ

nghĩ ngợi một lát, ngờ ngợ hình như mình đã nghe thấy ở đâu đó rồi.

“Reeeng…” Chiếc điện thoại bàn trong phòng ký túc ré lên một âm

thanh chói tai.

Văn Sơ giật bắn mình, lòng nghĩ thầm cái điện thoại ký túc này mới

thật phấn chấn làm sao chứ, đoạn bước tới nhấc ống nghe, “A lô?”.

“Ơ… tôi tìm Lỗ Tự Ngọc.” Cái giọng con gái trong ống nghe này

cũng quen quen nữa.

“Lỗ Tự Ngọc… bạn định hỏi người ở giường số bốn phải không? Cậu

ấy không có đây.” Văn Sơ trả lời hờ hững, mắt bỗng đập vào một mảnh
giấy màu hồng phấn, chính là tờ quảng cáo của Lỗ Như Hoa mà hắn đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.