CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 233

“Cậu thanh niên này… Cậu có nói quá lên không vậy?” Áo choàng

trắng lấy lại tinh thần, lại nâng kính mắt, “Cậu hoài nghi chuyên môn của
tôi phải không? Theo tôi thấy, bệnh nhân chỉ gặp thương tổn nhỏ, bị trặc
tay nhẹ thôi.”

“Tôi cũng chẳng phải nói chuyện giật gân!” Văn Phỉ nheo mắt lại,

giọng nói vang lên, mang theo hương vị mê hoặc lạ lùng, “Mọi khả năng
đều có thể. Đương nhiên, nếu bác sĩ có thể nói một câu, chú cam đoan em
trai tôi trăm phần trăm không có việc gì, tôi tuyệt đối không nói thêm nữa.
Còn nếu không thể...... Sau này em tôi có việc gì tôi sẽ phải tìm người chịu
trách nhiệm.”

“…Theo góc độ y học thì......” Mặt áo choàng trắng lộ vẻ khó xử, quả

thực là mọi khả năng đều có thể xảy ra, trước mắt thì bệnh nhân không có
việc gì, nhưng ai dám cam đoan trong thời kỳ dưỡng bệnh sẽ không phát
sinh vấn đề nghiêm trọng......

Làm bác sĩ, tuyệt đối không thể trước mặt bệnh nhân cam đoan gì hết!

Áo choàng trắng âm thầm quyết định, dần dần vững tâm hơn.

Lỗ Như Hoa há hốc miệng, trong lòng chợt mâu thuẫn, lúc thì cảm

thấy Văn Phỉ nói không sai, lúc lại nghi ngờ có phải anh ta...... hơi chuyện
bé xé ra to ......

Mặc kệ thế nào, mười phút sau, áo choàng trắng đã bị Văn Phỉ tấn

công tới mồ hôi ướt đẫm, kết quả là viết chẩn đoán: Bệnh nhân bất động
nằm trên giường, tình trạng cánh tay rất nghiêm trọng, vô cùng nghiêm
trọng.

“Văn Sơ, cậu cứ an tâm nghỉ ngơi, bài vở tôi sẽ ghi giúp.” Cá voi nháy

mắt ra hiệu, không nhìn ra dù chỉ đôi chút sự « thương tâm » đối với bệnh
nhân Văn Sơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.