lên núi cũng không thể nhìn được cái gì. hướng dẫn viên du lịch lại nhấn
mạnh, đi Dạ viên, phải tới vào buổi tối mới thấy đẹp.
Đến lúc này, dù sao cũng đều là những người trẻ tuổi nhiệt huyết, cũng
không sợ ngủ trễ, đoàn người lên xe, đến Dạ viên.
Ô tô xoay chạy chầm chậm quanh đường lên núi, Lỗ Như Hoa vẫn
ngồi gần cửa sổ bên phải xe, vị trí này có thể nhìn biển một cách rõ ràng.
Thành phố S chỉ có sông mà không có biển, lần này đến Hải Bình tranh thủ
nhìn cho kỹ.
Người hướng dẫn viên không cường điệu, dù không tới Dạ viên, chỉ
nhìn hoàng hôn trên biển cũng đủ làm cho người ta rung động .
Nhưng cũng như lần thứ nhất khi tới biển lúc đã muộn, Lỗ Như Hoa
cảm thấy mặt biển rất lạ, tối đen như mực, vô cùng đáng sợ, có một loại
hương vị huyền bí, tựa như một phân cảnh rùng rợn trong phim, không ai
biết giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Trong lòng cô “nhớ nhung” cái di động 3G Văn Sơ đưa. Nếu còn chưa
mất, sẽ để hắn nhìn biển, xem hắn nói gì. Còn Lỗ Tự Ngọc, chắc chắn nó sẽ
cho rằng nơi này thích hợp để vẽ một bức tranh phông tối. Nói lại, hai ngày
nay Văn Sơ thật im lặng, vẫn không gọi điện thoại cho cô. Mượn di động
Hạ Thịnh nhắn tin cho hắn, câu trả lời của hắn thật ngắn gọn, toàn bộ đều
là: Đang vội, trở về rồi nói.
Hai chữ “trở về” trong hai ngày nay, làm Lỗ Như Hoa hơi bực bội,
không nén được những suy nghĩ miên man. Cũng may chỉ một lúc sau đã
đến Dạ viên.
Ô tô dừng trước bãi đỗ xe của dạ viên, Lỗ Như Hoa theo mọi người
xuống xe, một trang viện không biết rộng đến bao nhiêu hiện ngay trước
mắt.