CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 414

kích thích, nhưng mỗi lần đều chấm dứt bằng thất bại, cứ liên tục diễn ra
cảnh một trăm lần hắn cầu hôn, Lỗ Như Hoa cũng một trăm lần lấy cớ trì
hoãn, còn lần này...... Thái độ của cô vẫn là sự bình thản như thường.

“Mặc kệ có đồng ý hay không, đều phải đồng ý.” Văn Sơ từng chữ

một nói xong, Lỗ Như Hoa cũng ngừng thở rồi hô hấp trở lại.

“Chuẩn tấu.” Hai từ đơn giản cuối cùng cũng từ miệng cô phát ra.

Văn Sơ cười, Lỗ Như Hoa cũng cười, mấy người nghe lén ngoài cửa

cũng nở nụ cười.

Văn Sơ nói đúng, Có vài người, cả đời cũng không thể trưởng thành.

Nhưng chẳng lẽ chỉ có người trưởng thành mới có thể hạnh phúc sao?
Trong cuộc sống, anh không thể đòi hỏi một nửa khác của anh phải thật
hoàn mỹ không sứt mẻ.

Văn Sơ bây giờ và 6 năm trước như nhau, hắn ghen tuông đủ kiểu, hắn

dù thành hoạ sĩ nổi tiếng vẫn giữ nguyên tính cách trẻ con, hắn vẫn hay
kích động như cũ, bộc phát khi giận dỗi, có lẽ đến khi có con cũng vẫn như
thế. Nhưng rồi sao? Đó là Văn Sơ, đây là Văn Sơ mà Lỗ Như Hoa yêu
thương.

Cô thương hắn, vì hắn tự đan khăn quàng cổ cho cô, bởi vì hắn cùng

cô chen chúc trên cái bàn bi da qua một đêm dài mà không có một câu than
thở; bởi vì hắn là người đầu tiên phát hiện vẻ đẹp của cô, bởi vì hắn sẽ vì sự
cố gắng của cô mà đau lòng, khổ sở, bởi vì ngay thời khắc giao thừa, hắn
lấy đèn pin bắn “pháo hoa” khiến cô vui vẻ, bởi vì hắn yêu người nhà của
cô, bởi vì hắn cùng cô vượt qua thời kỳ khó khăn sau phẫu thuật của Tự
Ngọc, bởi vì hắn chấp nhận cùng cha hắn mâu thuẫn vẫn muốn hoàn thành
giấc mơ của cô, bởi vì mọi thứ của hắn, bởi vì hắn là Văn Sơ, Văn Sơ của
cô, Văn Sơ duy nhất ở trên đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.