CHARLIE BONE TẬP 1: LÚC NỬA ĐÊM - Trang 128

"Tớ nghĩ tớ biết kiếm nó ở đâu," Olivia bảo Charlie. "Lúc giải lao tớ có

vô phòng giữ áo khoác của đằng ấy để tìm ba lô của tớ... mà đằng ấy đã tử
tế nhặt lại giùm đấy. Còn một người duy nhất ở đó là cái anh chàng mặt dài,
tóc rũ rượi. Lúc tớ bước vô là nó chạy vọt ra, coi bộ lấm la lấm lét bí mật gì
đó. Nó cầm một cái áo chùng xanh ngọc bích."

"Bồ có biết tên người đó không?" Charlie hỏi.

"Gabriel gì-gì-đó," Olivia trả lời. Nếu nó đã đổi áo của đằng ấy rồi thì

tốt nhất là đằng ấy cứ mặc áo của nó đã, cho tới khi đằng ấy chứng minh
được cái áo kia là của đằng ấy".

"Cám ơn, Olivia!" Charlie bắt đầu cảm thấy lạc quan hơn. "Mình sẽ mặc

áo vô ngay đây."

"Hẹn gặp đằng ấy vào bữa tối," Olivia chào khi Charlie phóng vù qua

tiền sảnh, vô phòng để áo khoác xanh da trời.

Khi Fidelio ra khỏi lớp học tiếng Anh, nó thấy Charlie đang mặc chiếc

áo chùng rách tơi tả.

"Mừng là em đã hiểu ra," Fidelio nói khẽ. "Theo anh tới căn tin xanh da

trời nào."

Charlie đi theo. Căn tin xanh da trời nằm ở chót cuối sau khi băng qua

mấy cái hành lang dài, và Charlie cố nhớ đường đi bằng cách nghiên cứu
những hình vẽ trên các bức tường. Quan trọng nhất là phải biết xem có thể
tìm ra thức ăn ở đâu. Hầu hết các bức vẽ đều là chân dung của những người
đàn ông, đàn bà nom nghiêm nghị. Cứ như họ vượt thời gian quay trở lại
vậy, nhìn trang phục là biết ngay họ thuộc thế kỷ nào. Nó bắt đầu nhận ra
những cái họ: Raven, Silk, Yewbeam, Pike, và Bloor. Charlie vốn không
giỏi môn lịch sử, nhưng nó chắc chắn những chân dung này đang dẫn dắt
nó trở lại cái thời mà người ta vẽ lên tường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.