CHARLIE BONE TẬP 1: LÚC NỬA ĐÊM - Trang 130

Một cái dĩa đựng thứ gì nâu nâu và xanh lá cây được dúi vô tay Charlie,

và nó đi theo Fidelio tới một cái bàn trống. Sau vài miếng, Charlie nhận ra
Fidelio hình như đang thưởng thức món bắp cải trông phát ói và bỏ lại đống
màu nâu.

"Anh ăn chay," Fidelio giải thích. "Họ không bao giờ cho mình xơi cái

gì mà mình có thể xơi được. Anh hy vọng em thích món thịt băm của anh."

"Vậy ra đó là thịt băm à? Em ăn được. Anh ăn phần bắp cải của em đi."

Hai đứa đang đổi thịt băm với bắp cải, đúng lúc cô Chrystal - giáo viên

đàn dây - đi ngang qua bàn chúng.

"Các trò biết như thế là không được phép mà," cô nói kèm theo nụ cười.

Charlie có ấn tượng rằng cô Chrystal không phải là người nghiêm khắc.

Mùi bắp cải đôi lúc bị mùi nước hoa thơm phức của cô đè bẹp.

"Xin lỗi, cô Chrystal," Fidelio nói, cười ngoác đến mang tai. "Đây là

Charlie Bone; trò ấy mới đến hôm nay."

"Chào, Charlie," cô Chrystal nói. "Nếu cô có thể giúp gì được cho em

thì Fidelio sẽ biết kiếm cô ở đâu."

Rồi cô lại hào phóng ban một nụ cười rạng rỡ cho Fidelio và đi khỏi.

Thật dễ chịu khi biết ít nhất có một giáo viên thân thiện trong Học Viện
này.

Phần thời gian còn lại trong ngày trôi qua mà không có biến cố nào khó

chịu. Charlie đi theo Fidelio từ phòng này tới phòng kia, ra căn tin dùng
bữa trà, rồi lại ra sân chạy cuốc cuối trước khi trời tối. Nhưng khi đèn bắt
đầu bật sáng toà nhà xám, cao lớn, và bầu trời đêm phủ trùm các cửa sổ, nó
mới thấy nhớ nhà. Và khi đi qua những hành lang trên đường đi ăn tối, nó
hình dung ra căn bếp ấm cúng ở nhà số 9 và một dĩa mì Ý đặc biệt mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.