CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 196

Fidelio nhắc Gabriel là trí nhớ của thầy Pilgrim tệ khủng khiếp. Thầy

luôn luôn quên vài thứ.

"Nhưng thầy không quên những tiết học." Gabriel thì thào.

Olivia xăng xái đi tới, cười toe toét.

"Xong rồi." Nó thông báo. "Tớ đã treo cái túi lên móc của Asa, nhưng

đoán xem cái gì nào?"

"Cái gì vậy?" Đám con trai nhóng hỏi.

"Asa vô liền ngay sau khi tớ làm xong có một giây. Trông nó thê thảm

hết sức. Hai bàn tay nó băng bó và nó đi khập khiễng."

Tin này chẳng khiến bọn con trai ngạc nhiên. Charlie kể cho Olivia nghe

về quán Cà Phê Thú Kiểng, và chuyện Asa bị một bầy chó rượt. Olivia thấy
tếu quá đến nỗi nó cứ cười nắc nẻ rồi đâm ra nấc cụt, Khi Charlie và Fidelio
vô lớp Ngữ Văn thì Olivia (vẫn còn nấc cụt) vô lớp ngâm thơ. Gabriel đáng
lý phải vô lớp toán, nhưng nó đang có cảm giác hết sức lạ lùng. Nó không
mặc hay mang trên mình món đồ cũ nào, nên không hiểu tại sao mình lại
cảm thấy chộn rộn trong bụng và nhoi nhói đằng sau gáy. Nhưng trước khi
biết được lý do, thì nó đã tới được chái phía tây rồi, và đang leo cầu thang
lên đỉnh tháp. Tiếng đàn dương cầm bắt đầu vẳng xuống khu cầu thang. Rõ
ràng thầy Pilgrim đã trở lại phòng mình. Khi Gabriel lên đến tầng tháp trên
cùng, nó gõ cửa phòng thầy Pilgrim. Không có tiếng trả lời. Tiếng dương
cầm vang rền, và một chuỗi giai điệu trầm hùng nổi như sấm dậy, kết thúc
bản nhạc. Trong quãng im lặng sau đó, Gabriel mở cửa. Thầy Pilgrim nhìn
nó chăm chăm qua cây đàn dương cầm đen bóng.

"Con xin lỗi thầy." Gabriel ấp úng, "Nhưng lúc nãy thầy không có ở đây,

nên con... ờm... con bị mất bài, và con muốn biết bây giờ con có thể học bù
được không ạ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.