CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 235

quanh đây. Tới sáng mai thì mày chỉ còn là một đống bầy nhầy."

"Bọn bay sẽ phải trả giá cho vụ này." Olivia gào "Mẹ tao sẽ... "

"Mẹ mày sẽ quá trễ." Beth nói. "Con gái hư không được ra ngoài ban

đêm."

Ré lên cười. Zelda lôi từ trong túi áo nó ra một sợi dây thừng. Đúng lúc

nó bẻ oặt cổ tay Olivia ra sau lưng, mặt trăng thình lình bị một đám mây
đen khổng lồ che mờ. Cứ như đám mây đang rớt ào xuống mặt đất. Nó rớt
về phía đám người và giờ thì Olivia đã nhận ra đó là một con chim lớn
khủng khiếp.

Đôi cánh rộng quạt một luồng gió soàn soạt xuống khắp khoảng trống,

Zelda và Beth kinh hãi ngước lên nhìn. Thình lình, chúng đã ở tót trên
không - cổ áo chùng bị móc lên, treo lủng lẳng vô những móng vuốt của
một bàn chân chim thật lớn, đầy lông là lông.

"Quá á ác!" Con chim kêu.

Olivia co rúm người nấp vô những thân cây trụi lá và quan sát một cách

kinh hãi, hốt hoảng. Zelda và Beth lượn lờ trên bầu trời đêm. Cái đầu Beth
phất oặt ra trước, xỉu lơ, trong khi miệng Zelda ngoác banh ra trong một
tiếng thét không thành tiếng.

Olivia hối hả chạy lên bờ đất, và bắt đầu trườn xuống dọc theo đường

hầm. Lũ mèo cũng đã chạy vô cùng với nó và soi khắp đường hầm bằng thứ
ánh sáng chói rực của chúng. Nhưng khi Olivia ép người chui qua miệng
hầm bị chắn ván, lũ mèo vẫn ở lại đằng sau.

"Cảm ơn nhé." Olivia thì thào.

Con bé chạy thục mạng qua khu vườn, không dám ngoái nhìn lại. Cánh

cửa vẫn vô tiền sảnh vẫn không khóa. Không một bóng người ở đó. Olivia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.