CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 67

Một hồi còi đi săn dài, đinh tai rúc lên, đẩy bọn trẻ đang tíu tít rời khỏi

sân, và Olivia vọt đi, nhập vô nhóm bạn của mình.

"Tụi mình phải tin tưởng Olivia thôi," Charlie nói. "Thường thì vẫn tin

nó được."

Mỗi khoa có một căn tin riêng, và căn tin của khoa kịch luôn luôn ồn ào

nhất và vô kỷ luật nhất. Manfred thường xuyên ráng sức mà ngăn cấm tụi
nó không được mang những đôi giày kiểu cọ và những loại váy dài quái dị,
nhưng các giáo viên của khoa kịch lại hay xuê xoa với nội quy. Rất hiếm
khi họ phàn nàn về thẩm mỹ trong việc chọn lựa trang phục của học trò
mình, mà thật ra, họ còn khuyến khích những chiếc mũ có tai, những đôi
giày quái chiêu và cả việc vẽ mặt bằng đủ màu sắc. Cô Marlowe, trưởng
khoa kịch, nhấn mạnh rằng quần áo như một phương tiện để thể hiện tư
tưởng nghệ thuật của mình, và càng lập dị càng tốt. Tất cả những điều này
khiến Manfred tức lộn ruột, nhưng hắn không làm gì được cả, cho nên hắn
trút giận sang bọn trẻ của khoa hội họa và khoa nhạc.

Hôm nay căn tin của khoa kịch thật hỗn độn. Áo khoác của ai đó bị rụng

lông. Lông trắng bay khắp sàn nhà. Rồi nón của ai đó bị lột da. Những mẩu
da trôi lều bều trong tô nước thịt. Giấy màu bị nhét vô nệm ghế, còn bàn thì
bề bộn những mẩu sơn, kim tuyến cùng những lọn tóc giả.

"Tởm lợm," Manfred làu bàu, trợn mắt nhìn một chiếc khoen xê-quin rớt

vô món sữa trứng của nó. "Tại sao mọi người lại không thể chỉnh tề hơn,
hả?"

Nó, nó ưa màu đen, và thỉnh thoảng diện áo sơ mi tím cho tiệp với màu

chiếc áo chùng. Ngay cả dải ruy-băng trên túm đuôi ngựa của nó cũng màu
đen.

Asa Pike cười khẩy một cách căng thẳng. Bộ ria mà nó thích đeo vừa rớt

xuống dĩa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.