CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 68

"Hự," nó nói. "Quên mất là mình đang đeo ria."

Manfred bắn cho thằng bạn đồng hành một cái nhìn khinh miệt.

"Có những lúc, Asa à, anh chỉ khoái đá cho mày một cái ra trò."

Đôi mắt vàng của Asa vằn lên một tia khủng khiếp. Manfred bắt đầu hối

hận vì lời nói của mình. Hắn và Asa không phải là bạn bè thật sự, chúng
gắn với nhau vì tất cả mọi người đều ghét chúng. Asa có thể bợ đỡ, phục
tùng Manfred, nhưng Manfred biết rõ rằng Asa có thể cũng nguy hiểm
không kém gì mình. Manfred có thể thôi miên, nhưng khi đêm xuống, Asa
có thể trở thành con thú hoang dữ tợn, một sinh vật vượt xa sức mạnh của
Manfred.

Vậy là hai thằng ngồi im bên bàn, môi mím chặt lại, đôi mắt gằm gằm,

cho đến khi một cơn bão náo loạn thình lình nổ ra phía ra cửa lớn, phá vỡ
sự im lặng khó chịu của hai đứa.

"Lại là con Olivia Vertigo," Asa nói, nhìn về phía chỗ xảy ra hỗn loạn.

Manfred đứng vụt lên. "Không phải nó," rồi hùng hổ bước ra cửa.

Olivia đã cố ý làm đổ toàn bộ khay đồ ăn ngay trước cửa. Hầu như toàn

bộ dĩa và ly đều bể tan tành, cắm những mẩu thuỷ tinh nhọn lởm chởm vô
bánh, vô nước sốt và vô trứng sữa.

"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi," Olivia rối rít. "Em bị trượt chân."

Xin lỗi không thôi mà đủ à." Manfred quát. "Đi lau chùi ngay."

"Vâng, thưa anh Manfred," Olivia bước gấp gáp qua căn tin, vô nhà bếp.

"Mình sẽ cho chúng năm phút" nó lẩm bẩm, và nhìn đồng hồ đeo tay.

Không ai để ý đến Olivia, cho đến khi bà bếp trường từ phía sau nhà bếp

bước ra. Bà tới chỗ Olivia và la:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.