CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 70

"Xin lỗi bà," Manfred lẩm bẩm, giả bộ như đang xem xét mấy cái móng

tay của mình.

Olivia hầu như không thể tin nổi. Chỉ bằng vài lời mà bà bếp trưởng đã

dìm thằng huynh trưởng xuống còn một thằng nhóc sợ sệt.

Bà bếp trưởng xách cái xô và nhặt cây lau nhà lên.

"Nếu mày muốn cái đống đó biến đi, thì mày tự đi mà dọn lấy."

"Nhưng tôi không làm ra cái đống đó!" Manfred hét lên, đỏ mặt tía tai.

Bà bếp trưởng nhún vai rồi bỏ đi.

Manfred hằn học đẩy Olivia một cái ra cửa. Ngay khi chúng ra khỏi nhà

bếp, hắn dúi cái xô vô tay con bé.

Vào đúng lúc đó, Charlie và Fidelio đang băng qua tiền sảnh. Vì giờ này

tất cả đám trẻ khoa kịch đều đang ở cả trong căn tin, nên có rất ít người qua
lại, và Charlie cố lẻn qua cánh cửa vô chái phía tây mà không để bị trông
thấy. Fidelio đứng canh chừng. Chừng nào hoàn tất sứ mạng của mình,
Charlie sẽ gõ hai tiếng lên cửa, và nếu tình hình yên ổn thì Fidelio sẽ gõ lại
báo hiệu.

Charlie phóng lẹ lên cầu thang hình xoắn ốc dẫn lên đỉnh tháp. Khi vố

đến phòng nhạc, nó hết cả hơi và bị một vết toạc ở bên hông.

Nhưng Henry đã đi rồi. Một chiếc áo chùng xanh da thùng thình nằm vắt

trên thành ghế. Và trên mặt ghế có một cái hộp thiếc trống không. Vài cuốn
sách dính đầy vụn bánh, và hai miếng giấy gói kẹo rớt ngay gần cửa sổ.

Hôm nay thầy Pilgrim chơi đàn rất khẽ. Thầy cứ đánh đi đánh lại mãi

một điệu nhạc, tựa hồ như thầy không thể nhớ ra đoạn tiếp theo của bản
nhạc phải như thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.