CHARLIE BONE TẬP 4 : CHARLIE BONE VÀ LÂU ĐÀI GƯƠNG - Trang 26

Thử tìm ở phòng kế bên liệu có ích lợi gì không? Charlie nhớ là trong ấy

chỉ có một cây đàn dương cầm lớn và cái ghế đàn, không còn gì khác. Nó
nhìn lại tờ tin nhắn. Thầy Pilrim đi rồi. Trông như báo điềm chẳng lành,
như thể có lời nhắn khác ẩn đằng sau bốn con chữ in mỏng manh kia, rằng:
Cấm vào, không ai cho các người vào đây.

Nhưng Charlie là một thằng bé vốn thường không thể ngăn mình làm

những điều mà tất cả các biển báo bảo nó đừng làm. Tuy nhiên, lần này nó
chú ý gõ cửa trước khi bước vào. Thiệt ngạc nhiên, nó nhận được câu trả
lời.

"Gì," một giọng nói mệt mỏi vang lên.
Charlie bước vào.
Giáo sư Saltewather đang ngồi trên chiếc ghế đàn. Hai cánh tay thầy

khoanh lại bên trong chiếc áo chùng xanh da trời, mái tóc dày bạc trắng của
thầy dựng đứng lên theo một phong cách rối bời, hờ hững. Thầy mang một
vẻ mặt mà trước giờ Charlie chưa tùng thấy ở thầy: lo lắng và bơ phờ "Con
xin lỗi thầy," Charlie nói. "Con đang tìm cây kèn trumpet của con."

"Ừ," thầy Saltewather liếc nhìn Charlie.
"Con nghĩ là nó không có ở đây."
"Ở đây chẳng có gì cả," thầy Saltewather nói.
"Con xin lỗi, thưa thầy."
Charlie toan đi thì chợt có điều gì đó xui khiến nó hỏi:
"Thưa thầy, thầy Pilrim hiện ở đâu ạ?"
"Ở đâu?" Giáo sư Saltewather nhìn Charlie như thể thầy vừa mới trông

thấy nó tức thì. "À, Charlie Bone."

"Dạ phải, thưa thầy."
"Ta không biết thầy Pilrim đi đâu. Đó là điều bí ẩn."
"Ồ," Charlie định quay đi một lần nữa nhưng lần này nó lại nói tiếp:
"Lúc nãy con va phải ai đó ở ngoài hành lang, con nghĩ đó có thể là thầy

Pilrim."

"Không phải, Charlie," ông thầy dạy nhạc nói hơi gằn giọng. "Đó chắc

chắn là thầy Ebony, thầy chủ nhiệm mới của trò."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.