CHARLIE BONE TẬP 6 : CHARLIE BONE VÀ SÓI HOANG - Trang 220

Billy không bao giờ biết cửa nào,trong bao nhiêu cửa ở tầng bốn,là

phòng của bà bếp trưởng,nhưng nó biết chắc May Phúc sẽ dẫn mình đến
đúng cửa. Sau khi leo lên hai dãy cầu thang và đi lò mò qua mấy cái hành
lang tối,dội âm,cuối cùng chúng tới một cánh cửa không sơn phết,có một
đôi giày đi bộ nhỏ đặt bên ngoài.

Billy gõ cửa. Không lời đáp. Nó mở cửa kêu một cái két và ngó vô. Một

chiếc tạp dề sạch sẽ nằm trên một cái giường ngăn nắp. Trong phòng có
ghế,tủ ngăn kéo,và tủ đựng chén đĩa. Một tấm thảm mòn xơ xác bên cạnh
giường là thứ duy nhất làm êm bàn chân trần dưới sàn lót ván nứt nẻ. Một
đôi dép lê đặt ở cuối giường. Trông còn mới.

Billy nhìn May Phúc. “Tao không tin bà bếp trưởng sống trong căn

phòng này”,nó nói bằng một tràng sủa nhẹ mà nó biết May Phúc hiểu.

Phản ứng duy nhất của May Phúc là nghiêng đầu.

“Gì đó? Trông mày lo lắng vậy,May Phúc. Có gì mày chưa nói với tao.

Hay là tụi mình không còn là bạn nữa?”

“Bạn!Bạn!Đúng”,May Phúc sủa. “Trốn tìm”.

“Được. Tụi mình sẽ chơi sau”.

Trốn tìm là trò chơi May Phúc ưa thích nhất,bởi vì nó chơi trò này cực

giỏi. Mũi nó luôn dẫn thẳng tới chỗ Billy núp. Mặc dù,thỉnh thoảng, để
thêm phấn khích,nó giả bộ khứu giác của nó tạm thời không theo ý nó.

Billy và May Phúc chơi trong những hành lang vắng lặng và những

phòng ngủ chung cho tới gần 6 giờ,khi Billy vội vã xuống căng-tin xanh lá
cây.

Quả trứng đang đợi nó-một quả trứng luộc lại,chỏng chơ trên đĩa,bên

cạnh một lát bánh mì mỏng dính. Một mẩu giấy trên bàn nhắc: “Ăn xong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.