Nhưng Hạt Đậu đã kịp cứu Charlie. Con chó bự này ghét nội Bone
không kể xiết. Chỉ cái mùi của bà ta thôi cũng đủ làm nó phọt ra một tiếng
gừ tức giận.
“Tao đã bảo là không được mang con chó này vô đây kia mà,” nội Bone
hướng hỏa lực về phía Benjamin.
“Phải, thưa bà Bone,” tiếng Benjamin hầu như tịt mít.
Ngoại Maisie không đời nào chịu để bữa trưa của mình bị gián đoạn kiểu
này. “Lạy trời, Grizelda.” Bà dằn mạnh chiếc ghế không. “Nếu bà không
muốn ăn thì làm ơn lặng lẽ đi. Bọn trẻ này đang lạnh và đói, và ta sẽ không
để bà hoãn bữa ăn nóng sốt của chúng đâu. Con chó đó chẳng làm gì hại
cả.”
“Bà coi chừng đấy, Maisie Jones.” Nội Bone trong cơn say kiếm chuyện.
Có thể thấy rõ điều đó trong nụ cười nham hiểm trên mặt bà ta. “Nếu bà
còn đối đầu với ta thì bà sẽ bị đuổi cổ. Đây là nhà của ta và bà được hạ cố
cho ở nhờ mà thôi.”
Một giọng cất lên đằng sau bà ta. “Nhà của chúng ta, Grizelda.”
Nội Bone giật mình đánh thót. Bà ta đã không nghe thấy tiếng Ông cậu
Paton từ đằng sau đi tới.
“Hãy thôi nói tào lao và để chúng tôi ăn yên lành.” Ông cậu Paton chộp
lấy vai bá chị.
Bà ta vùng khỏi ông, làu bàu trong cổ họng rồi lủi vội lên cầu thang.
Ông cậu Paton bước vô bếp và ngồi vào chỗ đầu bàn. “Xin lỗi, tôi xuống
trễ,” ông nói như không có gì xảy ra.