CHARLOTTE VÀ WILBUR - Trang 121

xuân chắc? Ha ha - nghe hay đấy chứ, hả, bà chị?”

“Hơi hay thôi,” Charlotte nói. “Dầu vậy tôi từng nghe những thứ hay hơn
nhiều. Rất vui được gặp anh, bây giờ thì tôi phải đi đây.”

Chị ta chầm chậm leo lên và trở lại chuồng Wilbur.

“Gã khẳng định mình là lợn xuân,” Charlotte kể lại, “và có thể đúng thế
thật. Có một điều chắc chắn, là gã có một tính cách kém cuốn hút nhất. Gã
suồng sã quá, ầm ĩ quá, và gã nói đùa nhạt hoét. Còn nữa, gã còn lâu mới có
thể sạch được như cậu, về mặt dễ thương thì cũng vậy. Ngay trong một cuộc
hỏi chuyện ngắn ngủi tôi đã thấy không ưa gã rồi. Dẫu sao, gã cũng sẽ là
một con lợn khó bị đánh bại đấy, Wilbur, khi đã tính đến tầm vóc và cân
nặng của gã. Nhưng có tôi giúp cậu, thì cũng không sao cả.”

“Vậy chị giăng mạng vào lúc nào mới được?” Wilbur hỏi.

“Cuối buổi chiều nay, nếu tôi không quá mệt,” Charlotte nói. “Những ngày
này, ngay cả việc chẳng ra sao cũng khiến tôi mệt. Tôi dường như không
còn sinh lực như trước kia nữa. Chắc tại tuổi tác, tôi nghĩ vậy.”

Wilbur nhìn bạn mình. Chị nhện trông hơi phồng to ra và có vẻ bơ phờ.

“Tôi rất khổ sở khi nghe chị nói rằng chị không được khỏe, Charlotte à,” nó
nói. “Có thể nếu chị giăng một cái mạng và bắt vài con ruồi chị sẽ cảm thấy
ổn hơn.”

“Có thể,” chị nhện nói, vẻ mệt mỏi. “Nhưng tôi cảm thấy y như là một ngày
dài đang tàn.” Treo ngược người lên trần, chị nhện chìm dần vào giấc ngủ
ngắn, bỏ mặc Wilbur đang hết sức lo lắng.

Suốt buổi sáng mọi người đều đi qua đi lại chuồng của Wilbur. Hàng tá rồi
hàng tá người lạ mặt dừng lại nhìn chằm chằm vào nó và ngắm nghía bộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.