CHARLOTTE VÀ WILBUR - Trang 127

Arable vỗ về nó. “Đến lúc chúng ta phải về nhà rồi,” ông nói với con lợn.
“Gặp mày ngày mai nhé.”

Mấy người lớn từ từ leo lên cái xe tải và Wilbur nghe thấy tiếng máy khởi
động và rồi nghe thấy tiếng xe tải chầm chậm đi xa dần. Chắc là nó sẽ cảm
thấy cô đơn và nhớ nhà lắm nếu Charlotte không cùng ở đó. Nó không bao
giờ cảm thấy cô đơn một khi có chị bên cạnh. Cách đó một quãng nó vẫn có
thể nghe được tiếng nhạc từ vòng quay ngựa gỗ.

Khi nó thiu thiu sắp ngủ, nó nói với Charlotte.

“Hát cho tôi nghe bài hát đó lần nữa nhé, về đống phân và bóng tối ấy,” nó
cầu khẩn.

“Tối nay thì không,” chị nhện nói bằng một giọng rất khẽ. “Tôi mệt lắm.”
Giọng của chị dường như không phát ra từ mạng nhện.

“Chị đâu rồi?” Wilbur hỏi. “Tôi không thể nhìn thấy chị. Chị có ở trên
mạng không?”

“Tôi ở đây cơ,” chị nhện trả lời. “Ở góc đằng sau này.”

“Tại sao chị không ở trên mạng nhện?” Wilbur hỏi. “Chị hầu như không
bao giờ
rời khỏi mạng của chị cả.”

“Tối nay thì tôi rời,” chị nhện nói.

Wilbur nhắm mắt lại. “Charlotte,” nó nói, sau một lúc, “chị có thật sự cho
rằng Zuckerman sẽ để tôi sống và sẽ không giết tôi khi mùa lạnh về chứ?
Chị có nghĩ thế thật không?”

“Dĩ nhiên rồi,” Charlotte nói. “Cậu là lợn trứ danh và là một con lợn ngoan.
Ngày mai có lẽ cậu sẽ giật giải thưởng. Cả thế giới sẽ nghe kể về cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.