CHARLOTTE VÀ WILBUR - Trang 126

mất hết thời gian để lục lọi và chuyên chở đâu. Tôi đến Hội chợ này để cho
sướng cái thân tôi chứ không phải để đưa báo đưa chí.”

“Anh thật là được việc lắm,” Charlotte nói. “Anh cứ đi đi, một khi anh
muốn xem nhiều thứ nữa ở Hội chợ.”

Gã chuột cười toét. “Tôi sẽ biến đêm nay thành một đêm ra đêm,” gã nói.
“Mụ cừu già nói đúng - cái Hội chợ này là thiên đường của một con chuột.
Thế mới là ăn! Thế mới là uống chứ! Và chỗ nào cũng nấp được, kiếm
được. Tạm biệt, tạm biệt chú Wilbur khiêm nhường nhá! May mắn nhé, hỡi
Charlotte, kẻ chủ mưu lão luyện! Đêm nay sẽ là đêm để nhớ suốt cả đời
chuột.”

Gã biến mất trong bóng tối.

Charlotte quay lại làm việc. Trời đã tối lắm rồi. Cách đó một quãng, pháo
hoa bắt đầu được bắn lên - pháo sáng, những quả cầu rực lửa tỏa ra trên bầu
trời. Đến khi nhà Arable và nhà Zuckerman từ khán đài quay trở lại,
Charlotte đã xong việc. Hai chữ KHIÊM NHƯỜNG đã được dệt gọn ghẽ ở
giữa mạng nhện. Không ai nhận ra điều đó trong bóng đêm. Mọi người ai
cũng mỏi mệt và vui sướng.

Fern và Avery trèo lên trên cái xe tải và nằm xuống. Bọn chúng kéo cái
chăn thổ dân Da đỏ lên người. Lurvy cho Wilbur một chĩa rơm mới. Ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.