CHARLOTTE VÀ WILBUR - Trang 128

Zuckerman sẽ tự hào và sung sướng được sở hữu một con lợn như vậy. Cậu
chẳng phải sợ gì hết, Wilbur à - chẳng phải lo gì hết. Có thể là cậu sẽ còn
sống mãi nữa ấy chứ - ai mà biết được? Còn bây giờ thì ngủ đi.”

Không có động tĩnh gì mất một lúc lâu. Rồi tiếng của Wilbur cất lên:

“Chị làm gì ở trên đó thế, Charlotte?”

“Ồ, đang làm một thứ,” chị nhện nói. “Đang làm một thứ, như thường lệ.”

“Có phải một thứ cho tôi không?” Wilbur hỏi.

“Không,” Charlotte nói. “Đó là một thứ cho tôi, để thay đổi.”

“Làm ơn nói cho tôi nghe đi,” Wilbur cầu khẩn.

“Tôi sẽ nói cho cậu nghe vào sáng mai,” chị nhện nói. “Khi tia sáng đầu
tiên bừng lên trên bầu trời và bầy chim sẻ thức dậy và lũ bò khua dây thừng
lạch cạch, khi gà trống gáy và những ngôi sao đã nhạt đi, khi những chiếc
ôtô buổi sớm rì rầm trên đường cái, cậu hãy nhìn lên đây và tôi sẽ cho cậu
xem một thứ. Tôi sẽ cho cậu xem kiệt tác của tôi.”

Chị nhện chưa kịp nói xong, Wilbur đã ngủ rồi. Qua tiếng thở của nó, chị
nhện chắc rằng nó đang ngủ một giấc yên bình, rất say trong ổ rơm.

Cách đó hàng dặm, tại nhà Arable, mọi người ngồi xung quanh bàn bếp ăn
một đĩa đào đóng hộp và nói những chuyện xảy ra trong ngày. Trên gác,
Avery đã lên giường và ngủ tít. Bà Arable đang đưa Fern vào giường.

“Hôm nay con ở Hội chợ vui chứ?” bà vừa hôn con gái vừa hỏi.

Fern gật đầu. “Chưa ở nơi nào và chưa bao giờ trong đời con con lại vui đến
như thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.