CHARLOTTE VÀ WILBUR - Trang 132

“Điều gì khiến chị có vẻ buồn nản thế? Tôi ngỡ chị sẽ sung sướng kinh
khủng về việc này chứ.”

“Ôi, đừng để tâm đến tôi,” Charlotte nói. “Tôi chỉ không còn mấy sức sống
mà thôi. Tôi chắc tôi buồn là vì tôi sẽ không bao giờ được nhìn thấy các con
tôi.”

“Chị nói chị sẽ không nhìn thấy các con là có ý gì vậy! Dĩ nhiên là chị sẽ
thấy chúng. Chỉ đơn giản là đến mùa xuân tuyệt vời năm tới trong nhà kho
khu chuồng năm trăm mười bốn con nhện con sẽ tràn ngập khắp cả. Và
ngỗng cái cũng sẽ lại có một lứa ngỗng con nữa, và bầy cừu cũng sẽ có cừu
con...”

“Có thể,” Charlotte nói nhỏ nhẹ. “Dù sao đi nữa, tôi cũng có linh cảm rằng
tôi sẽ không được nhìn thấy kết quả của những cố gắng đêm qua. Tôi chẳng
thấy khỏe tí nào. Tôi nghĩ tôi đang suy kiệt đây, cứ nói thật với cậu như
vậy.”

Wilbur không hiểu từ “suy kiệt” nghĩa là thế nào và nó ghét phải làm phiền
Charlotte giải thích. Nhưng nó lo lắng đến nỗi nó cảm thấy nó vẫn phải hỏi.

“Thế ‘suy kiệt’ có nghĩa là gì vậy?”

“Có nghĩa là tôi đang chậm chạp dần, thấy nặng nhọc vì tuổi tác. Tôi không
còn trẻ nữa, Wilbur à. Nhưng tôi không muốn cậu lo lắng vì tôi. Ngày hôm
nay là ngày trọng đại của cậu. Hãy nhìn mạng nhện của tôi xem - có sương
sớm đọng nom nó đẹp đấy chứ?”

Mạng nhện của Charlotte nhìn không bao giờ có thể đẹp hơn khi nhìn vào
buổi sáng đó. Mỗi sợi tơ giữ lại hàng chục hạt sương mai lấp lánh. Ánh
sáng từ trời đông chiếu vào nó và khiến nó trở nên rõ ràng, toàn vẹn. Đúng
là một công trình hoàn hảo về thiết kế và xây dựng. Chỉ trong vòng một hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.