CHARLOTTE VÀ WILBUR - Trang 19

ra bãi rào nhỏ của nó ở ngoài khu chuồng. Fern hãy còn chưa tới, như lệ
thường. Wilbur đứng dưới nắng, cảm thấy cô đơn và buồn chán.

“Quanh đây chẳng bao giờ có gì để làm,” nó nghĩ. Nó bước chậm chạp tới
máng ăn của nó và ngửi hít xem có gì còn sót lại từ bữa trưa không. Nó tìm
thấy một miếng nhỏ vỏ khoai tây và ăn liền. Lưng nó bị ngứa, vì thế nó dựa
vào hàng rào và cọ xát vào mấy tấm ván. Khi nó đã cọ chán, nó lại vào
trong chuồng, trèo lên đỉnh đống phân, và ngồi xuống. Nó không cảm thấy
buồn đi ngủ, nó không cảm thấy muốn đào bới, nó phát chán đứng yên, phát
chán nằm xuống. “Mình mới chưa đầy hai tháng tuổi và mình đã phát chán
cuộc sống,” nó nói. Nó lại bước ra ngoài bãi rào lần nữa.

“Khi mình ra ngoài này,” nó nói, “thì chẳng có chỗ nào khác để đi ngoài
quay vào. Khi mình đã vào chuồng, thì chẳng có chỗ nào khác để đi ngoài
trở ra bãi rào.”

“À đó mới thật là sai đấy, anh bạn ạ, anh bạn ạ,” một giọng nói cất lên.

Wilbur nhìn qua hàng rào và thấy ngỗng cái đứng đó.

“Anh chẳng việc gì phải ở trong cái bãi quây bẩn-tí-hin bẩn-tí-hin bẩn-tí-hin
đó,” con ngỗng nói, có vẻ hơi bị nhanh quá. “Một tấm gỗ bị long đấy. Húc
mạnh vào, húc-húc-húc mạnh vào, và phóng ra ngoài!”

“Cái gì?” Wilbur nói. “Nói chậm thôi xem nào!”

“Khéo-khéo-khéo, khéo tôi cứ phải lặp đi lặp lại mãi,” ngỗng cái nói, “tôi
gợi ý rằng anh hãy ra ngoài. Ở ngoài rất tuyệt.”

“Có phải chị nói một tấm ván bị long?”

“Phải tôi nói, phải tôi nói,” con ngỗng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.