CHARLOTTE VÀ WILBUR - Trang 61

“Tôi chỉ có vui trở lên nếu như tôi có thể giúp được chị điều gì.”

“Ồ, tôi nghĩ kế chỉ một mình thôi,” Charlotte nói. “Tôi suy nghĩ được sâu
xa hơn một khi tôi suy nghĩ một mình.”

“Được thôi,” Wilbur nói. “Nhưng đừng quên cho tôi biết tôi có thể làm
được điều gì giúp chị, vặt vãnh thôi cũng được.”

“À,” Charlotte trả lời, “cậu phải cố bồi bổ cơ thể cậu. Tôi muốn cậu ngủ
đẫy vào và vứt hết mọi ưu phiền đi. Đừng có cuống lên và đừng có lo lắng!
Nhai thật kỹ và nhá tất tật cám của cậu, chỉ chừa tí tẹo đủ cho Templeton
mà thôi. Hãy béo ra và khoẻ lên - đấy là cách cậu giúp đó. Phải sung sức và
đừng mất bình tĩnh. Cậu có hiểu không hả?”

“Có, tôi hiểu,” Wilbur nói.

“Thế thì đi ngủ đi,” Charlotte nói. “Ngủ là rất quan trọng.”

Wilbur tất tả đi đến góc tối nhất trong chuồng nó và quăng mình xuống. Nó
nhắm mắt lại. Một phút sau đó nó nói.

“Charlotte à?”

“Gì vậy Wilbur?”

“Tôi có thể ra ngoài để xem tôi có bỏ sót gì trong máng bữa tối vừa rồi
không? Tôi nghĩ tôi vẫn còn để sót một tí tẹo khoai tây nghiền.”

“Cũng được,” Charlotte nói. “Nhưng tôi muốn cậu lại phải đi ngủ ngay tức
thì.”

Wilbur liền phi ra ngoài sân quây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.