CHARLOTTE VÀ WILBUR - Trang 59

được bốc mùi, căn cứ vào những thứ xung quanh cậu ấy. Bản thân cậu cũng
đâu phải cúc với nhài gì cho cam. Đã thế, người ta đang nói chuyện vui vẻ
thì cậu lại chõ mũi vào. Chúng ta đang nói đến điều gì thì bị chõ mũi vào
một cách thô thiển ấy nhỉ, hả Wilbur?”

“Ôi, tôi chẳng nhớ nữa,” Wilbur nói. “Cũng có khác gì đâu mà. Thôi, mình
không nói gì nữa một lát chị Charlotte nhỉ. Tôi buồn ngủ rồi. Chị cứ tự
nhiên và hoàn tất việc vá mạng nhện của chị đi, còn tôi sẽ chỉ nằm đây và
ngắm nhìn chị. Thật là một buổi tối dễ chịu.” Wilbur bèn nghiêng mình nằm
ườn ra.

Hoàng hôn đã bao trùm khu chuồng nhà Zuckerman, với một cảm giác yên
bình. Fern biết đã sắp tới bữa tối rồi nhưng cô bé không thể nào bỏ đi cho
đành. Bầy chim nhạn âm thầm vỗ cánh, vào rồi ra từ những ô cửa sổ, đem
thức ăn cho chim con. Từ phía bên kia đường một con chim hót “Đớp-
muỗi, đớp-muỗi!” Anh người làm Lurvy ngồi dưới gốc một cây táo và
châm một tẩu thuốc; những con vật hít ngửi cái mùi quen thuộc của thứ
thuốc lá nặng. Wilbur nghe thấy tiếng rền rĩ của nhái bén và tiếng cửa bếp
thi thoảng lại sập. Tất cả những âm thanh ấy khiến nó cảm thấy dễ chịu và
hạnh phúc, bởi lẽ nó yêu cuộc đời và khao khát được là một phần của thế
giới này trong một đêm hè này. Nhưng khi nó nằm đó, nó nhớ lại những gì
cừu già đã nói với nó. Ý nghĩ về cái chết lại trỗi dậy và nó bắt đầu run rẩy
sợ hãi.

“Charlotte à?” nó nói một cách dịu dàng.

“Gì cơ Wilbur?”

“Tôi không muốn chết.”

“Dĩ nhiên là cậu không muốn rồi,” Charlotte nói bằng một giọng an ủi.

“Tôi rất thích ở đây trong khu chuồng,” Wilbur nói, “tôi yêu mọi thứ ở chỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.