CHARLOTTE VÀ WILBUR - Trang 58

“Không,” Charlotte nói. “Bọn họ chẳng chộp cái gì sất. Bọn họ cứ tất tả đi
tới đi lui qua cái cầu, vì nghĩ có cái gì đó hay hơn ở đầu bên kia. Nếu bọn
họ cứ treo người và chúc đầu xuống từ trên đỉnh, rồi yên lặng mà chờ đợi,
thì biết đâu có cái gì đó ngon lành sẽ xuất hiện. Nhưng không hề - với con
người thì lúc nào cũng là, mau, mau, mau, từng phút một. Tôi thấy mừng vì
tôi là một ả nhện rất tĩnh tại.”

“Tĩnh tại có nghĩa là gì?” Wilbur hỏi.

“Có nghĩa là phần lớn thời gian tôi cứ ngồi yên một chỗ, chứ không phải đi
sục sạo vơ vẩn hết cả lên. Nhìn thấy gì hay là tôi biết ngay, và mạng nhện
của tôi là một thứ rất hiệu quả. Tôi ngồi im đét và chờ những gì sẽ tới. Lại
có cả thời gian để suy ngẫm.”

“À, thế thì tôi cũng là một dạng tĩnh tại, tôi đoán vậy,” con lợn nói. “Tôi cứ
phải quanh quẩn ở đây cho dù muốn hay không muốn. Chị có biết tối nay
tôi thật sự thích được ở đâu không?”

“Ở đâu kia?”

“Ở trong rừng tìm quả sồi và nấm cục và rễ cây ngon lành, dũi tung hết lá
lảu với cái mũi tuyệt khỏe của tôi, sục sạo và ngửi hít khắp mọi chỗ, và hít
hà mùi, hít hà mùi, hít hà mùi...”

“Mùi của anh đúng thật chẳng tệ chút nào đâu,” một con cừu non vừa mới
bước vào đã nhận xét. “Từ ở đây tôi có thể ngửi thấy mùi anh rồi. Anh là
con vật nặng mùi nhất ở cái chỗ này.”

Wilbur gục đầu xuống. Mắt nó dần nhòa lệ. Charlotte đã nhận thấy sự
ngượng ngùng của nó, chị ta bèn nói gay gắt với con cừu non.

“Hãy để cho Wilbur được yên!” chị ta nói. “Cậu ấy hoàn toàn có quyền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.