con lợn kẹ sẽ gây ra phiền toái. Giờ thì hãy đi đi!”
“Nhưng như thế là bất công,” Fern khóc. “Con lợn đâu có lỗi gì nếu nó sinh
ra đã bị nhỏ con, đúng không? Nếu con mà cũng bị nhỏ lúc sinh ra, thì bố
có giết chết con không?”
Ông Arable cười. “Dĩ nhiên là không,” ông nói, và nhìn con gái vẻ âu yếm.
“Khác hẳn nhau chứ. Một bé gái là một bé gái, còn một con lợn kẹ thì chỉ là
một con lợn kẹ.”
“Con không thấy có gì khác nhau cả,” Fern trả lời, tay vẫn níu lấy cái rìu.
“Đây là chuyện bất công tồi tệ nhất mà con từng biết.”
Một vẻ lạ lùng thoáng hiện trên khuôn mặt John Arable. Ông có vẻ như
cũng sắp khóc đến nơi.
“Thôi được,” ông nói. “Con quay lại nhà đi rồi tí nữa trở vào bố sẽ mang
cho con lợn kẹ. Bố sẽ để con cho nó bú bằng chai, như nuôi em bé vậy. Rồi
con sẽ thấy con lợn sẽ gây phiền toái ra sao.”
Khi ông Arable quay trở lại nhà, chừng nửa tiếng sau, ông ôm trong tay một
cái hộp các-tông. Ở trên gác Fern đang thay giày. Trên bàn ăn trong bếp bữa
sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng, và căn phòng sực mùi cà phê, thịt lợn muối
xông khói, vữa ẩm, và khói củi từ trong bếp lò.
“Để trên ghế của nó ấy!” bà Arable nói. Ông Arable đặt cái hộp các-tông
xuống chỗ của Fern. Rồi ông tới chỗ chậu rửa, rửa tay rồi lau tay bằng khăn
lau.
Fern từ cầu thang chầm chậm đi xuống. Mắt cô bé đỏ hoe vì khóc. Khi cô
đến bên ghế ngồi của mình, cái hộp các-tông rung lên, và có tiếng động sột
soạt. Fern nhìn bố. Rồi cô bé mở cái nắp hộp ra. Và, ở bên trong, đang nhìn