CHÂU PHI NGHÌN TRÙNG - Trang 176

5

Một người đào tẩu tá túc ở đồn điền

Thảng hoặc tôi vẫn nghĩ tới người lữ khách từng đến đồn điền tá túc một
đêm rồi ra đi không trở lại. Anh ta tên Emmanuelson, người Thụy Điển,
vào hồi chúng tôi gặp nhau lần đầu đang giữ chân quản lý nhà hàng tại một
trong những khách sạn ở Nairobi. Đó là một chàng trai béo mập, có bộ mặt
đỏ phì phị, và thói quen tới đứng cạnh ghế khi tôi lại khách sạn ấy ăn trưa,
để giúp vui, bằng giọng ngọt xớt, những chuyện về cố quốc cũng như về
những người đôi bên cùng quen biết ở đó; anh ta nói dai tới độ chẳng bao
lâu sau tôi đổi qua ăn tại các khách sạn khác trong thành phố. Sau đó tôi chỉ
còn loáng thoáng nghe nói đến Emmanuelson; anh ta dường như có biệt tài
đưa mình sa vào rắc rối, cũng như có sở thích và quan niệm vui sống khác
người. Vậy nên Emmanuelson lần hồi chẳng được cộng đồng Scandinavia
ở xứ này ưa. Một chiều, anh bỗng dưng xuất hiện tại đồn điền, tâm tư rất
đỗi bồn chồn hốt hoảng, hỏi mượn tiền tôi nhằm có thể lập tức đến
Tanganyika

*

, bởi nếu không anh đoan chắc mình sẽ bị tống giam. Hoặc

khoản giúp đỡ của tôi đến quá trễ hay Emmanuelson đem tiêu vào thứ
khác, bởi chỉ ít lâu sau tôi nghe tin anh ta bị bắt tại Nairobi, tuy không phải
ngồi tù nhưng trong một thời gian đã biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Cho tới một sẩm tối, cưỡi ngựa trở về khá muộn lúc sao trời đã bắt đầu
mọc, tôi chợt bắt gặp một bóng người ngồi đợi chỗ mấy tảng đá bên ngoài
nhà. Đó là Emmanuelson và anh đánh tiếng bằng giọng xởi lởi: “Một người
lang thang tìm đến quấy quả bà nam tước đây.” Nghe tôi hỏi sao lại ở đây,
Emmanuelson bảo vô tình bị lạc tới nhà tôi. Hướng anh đi về đâu? Đến
Tanganyika.

Điều này khó lòng là sự thật bởi con lộ dẫn tới Tanganyika rộng thênh
thang, dễ tìm, mà đường vào đồn điền tôi chỉ là một ngã rẽ của nó. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.