CHÂU PHI NGHÌN TRÙNG - Trang 180

là ảo thuật gia, đang chu du khắp thế giới. Dịp cuối Emmanuelson nghe tin
của bạn là lúc anh kia đang ở San Francisco.

Chúng tôi bàn về văn học, sân khấu rồi lần nữa quay về chuyện tiền đồ
Emmanuelson. Anh kể tôi nghe đám đồng hương tại châu Phi đây, từng
người một, đã quay lưng lại với mình ra sao.

“Tình cảnh anh lận đận đủ đường, Emmanuelson ạ,” tôi bảo, “Thật chẳng
nghĩ nổi ra ai, dù trên phương diện nào, vướng phải lắm long đong hơn
anh.”

“Tôi thiết tưởng quả cũng chẳng có ai,” anh nói. “Có điều gần đây tôi đi tới
nhận định mà có lẽ chị chẳng hề nghĩ đến: không người này thì người kia,
cũng phải có ai đó sa vào cảnh ngộ khốn đốn nhất chứ.”

Uống hết chai rượu, Emmanuelson đẩy chiếc li ra xa. “Với tôi, chuyến dấn
thân này,” anh nói, “tựa ván bài được ăn cả ngã về không, đỏ và đen

*

. Tôi

có cơ hội đào thoát, thậm chí rũ bỏ được mọi sự. Mặt khác nếu đến được
Tanganyika tôi có thể bắt tay vào làm nhiều điều.”

“Tôi cho rằng anh sẽ tới được Tanganyika,” tôi bảo, “anh có thể gặp, đi nhờ
một cái xe tải nào đó của người Ấn vẫn xuôi ngược trên con đường ấy.”

“Vâng, ngặt nỗi ở đó cũng có bọn sư tử,” Emmanuelson nói, “và cả lũ
Masai.”

“Anh có tin ở Chúa không, Emmanuelson?” tôi hỏi.

“Có chứ, có, tôi tin,” Emmanuelson đáp. Anh ta ngồi lặng một lát. “Có lẽ
chị sẽ cho tôi là một kẻ hoài nghi gớm ghiếc,” anh ta nói, “nếu giờ tôi nói
ra điều này. Song ngoài Chúa trời ra tôi tuyệt nhiên chẳng tin bất cứ thứ
gì.”

“Này Emmanuelson,” tôi nói, “anh có tiền nong gì không?”

“Có tám mươi xu,” anh ta đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.