cường quốc trong thế giới của các con sẽ nằm trong tay nhưng tên bạo chúa
không quan tâm đến niềm vui lành mạnh, sự công bình và tình người hơn
nữ hoàng Jadis. Hãy làm sao cho thế giới của các con được thức tỉnh. Đó là
lời cảnh báo, đó cũng là một yêu cầu. Ngay khi có thể hãy tước những cái
nhẫn màu nhiệm của bác Andrew, chôn nó đi để không ai có thể sử dụng nó
nữa.
Hai đứa nhìn lên mặt sư tử khi ông nói những lời này. Và bất thình
lình (chúng không hề biết tại sao điều đó lại xảy ra) khuôn mặt của sư tử
dường như hóa thành một biển vàng xao động trong đó hai đứa bập bềnh
trên lớp sóng, rồi một cái gì rất đỗi ngọt ngào và cũng hết sức mạnh mẽ,
trào lên chúng, bủa vây chúng, ấp ủ chúng và thấm sâu vào trong chúng
làm cho chúng cảm thấy mình chưa bao giờ thực sự hạnh phúc hoặc khôn
ngoan hoặc tốt lành, thậm chí chưa bao giờ thực sự sống và tỉnh táo như thế
trong đời. Ký ức về khoảnh khắc này bao giờ cũng lắng đọng lại trong tâm
hồn hai đứa, lâu dài như cuộc sống của chúng, nếu có bao giờ chúng buồn
rầu hoặc sợ hãi hoặc giận dữ thì ý nghĩ về tất cả những điều tốt đẹp vàng
rực này, và cảm xúc về nó vẫn còn đó, thật gần gũi cứ như thể ở một góc
nào đó hoặc chỉ ở sau một cánh cửa, những điều tốt đẹp ấy sẽ quay trở lại,
sẽ làm cho chúng biết rõ từ sâu thẳm trong lòng là tất cả sẽ lại đâu vào đấy.
Chỉ một phút sau cả ba người bọn họ (lúc này bác Andrew đã thức giấc) đã
bổ nhào vào giữa thành London ồn ào, nồng nực đầy những mùi thức ăn
nóng hổi.
Họ đang đứng trên vỉa hè bên ngoài cửa vào nhà Ketterley, trừ việc
phù thủy, con ngựa Strawberry và người đánh xe đã biến mất, mọi việc vẫn
đúng như khi họ rời đây ra đi. Kia là cái cột đèn, thiếu đi một thanh giằng,
nọ là xác của chiếc xe ngựa bị vỡ và đây là đám đông. Người ta xôn xao
bàn tán, có người quỳ xuống bên cạnh người cảnh sát bị thương nói những
lời như thế này: - Ông ấy tỉnh rồi – hoặc – Ông thấy trong người như thế
nào ông bạn? – hoặc – Xe cứu thương sẽ đến đây ngay lập tức.
- Lạy Chúa tôi! – Digory thầm nghĩ. – Mình tin là những cuộc phiêu
lưu này chưa từng xảy ra.