Kế Diêu cũng nhớ đến một đêm hai năm trước, hồi ức không tốt.
Tiểu Từ nói liền làm, đảo mắt chạy về tửu lâu, xách một vò rượu đi ra.
– “Đi!” Nàng vỗ vai Kế Diêu, sử dụng khinh công của vân khởi cửu
thức, như lăng ba vi bộ tiên tử, đáng tiếc, trong tay tiên tử có vò rượu, thật
sự không mấy hợp cảnh, Kế Diêu có cảm giác chà đạp lên cái đẹp.
Đến một tòa lầu cao nhất, Tiểu Từ không thèm nhìn xung quanh đạp
gió bay lên, Kế Diêu nhất thời chần chừ, trừ bỏ nóc nhà nhà mình, nhà
người khác hắn thực sự không có hứng thú.
Tiểu Từ từ trên cao nhìn xuống: “Nhanh một chút.”
Kế Diêu bất đắc dĩ, cũng thả người bay lên. Xem ra đây cũng là một
gia đình giàu có, đầu mái hiên có hình thần thú, gió đêm thổi tới, chuông
gió leng keng.
Trên nóc nhà tầm nhìn trống trải, gió mát mơn man, nàng chọn một
nơi thật tốt. Kế Diêu ngồi bên cạnh nàng, hương rượu thoang thoảng, cũng
gợi nên hứng thú trong hắn.
Tiểu Từ đột nhiên sửng sốt, nói: “Quên mang theo chén.”
Kế Diêu cười khổ, một cái bình lớn như vậy, đem miệng úp vào thuận
tiện rửa sạch mặt.
Tiểu Từ trái phải nhìn quanh, đột nhiên chọt chọt Kế Diêu: “Ngươi
xuống phía dưới tìm hai cái chén.”
Kế Diêu liếc nhìn nàng một cái, vì sao là ta. Thế nhưng nhìn thấy khí
thế của nàng, giống như tuyên bố ai dám không nghe theo.
Kế Diêu bất đắc dĩ, nhảy xuống nóc nhà, rón ra rón rén ở trong sân dò
xét vài vòng. Vào trong phòng bếp cầm lấy cái chén. Sau đó nhảy lên nóc