– “Còn có, hắn là tiểu nhân đê tiện bỉ ổi, về sau thấy hắn, ngươi nếu để
ý hắn, ta sẽ không để ý ngươi.”
Kế Diêu lập tức đáp: “Ta tự nhiên, sẽ không để ý hắn.”
– “Đi ăn cơm thôi?”
– “Được.”
Hai người kích động đi ra khỏi khách điếm, đến tửu lâu Trầm Hương
bên cạnh.
Trầm Hương lâu có một món canh độc nhất vô nhị. Theo sự giới thiệu
của tiểu nhị, ăn qua món này, sau đó ăn tiếp món khác liền không cảm thấy
mùi vị, ngụ ý, món canh này là cực phẩm.
Tiểu Tử nhìn bát canh không biết vị, nở nụ cười: “Đây không phải là
nấm, rau nhút, gạch cua, ngư lặc sao? Ta cũng biết.”
Kế Diêu nhìn nàng một cái. Yên lặng múc cho nàng một chén canh,
chặn trước mơ mộng của nàng.
Tiểu Từ một hơi uống hết, khẽ liếm đôi môi anh đào, dõng dạc nói:
“Ta có thể mở một tửu lâu như vậy, chắc chắn sẽ phát tài.”
Kế Diêu tiếp tục yên lặng múc cho nàng chén canh, dập tan mộng
tưởng của nàng.
Sau khi ăn xong đi ra khỏi tửu lâu, trên đường người đi thưa dần, mặt
trăng dần lên cao, bóng đêm ôm trọn lấy cả không gian.
– “Kế Diêu, chúng ta đi mua một vò rượu, lên nóc nhà uống đi.” Tiểu
Từ nhìn vầng trăng trên cao, đột nhiên có nhã hứng, nhớ tới một đêm hai
năm trước, hồi ức tốt đẹp.