CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 137

– “Đáng tiếc đáng tiếc.” Một hán tử râu quai nón khó nén thất vọng,

thốt ra. Có vài vị giang hồ nữ hiệp trái tim cũng âm thầm tan vỡ.

Ra khỏi Sùng võ lâu, Tiểu Từ vẫn vui sướng không thôi, lôi kéo Kế

Diêu hỏi han này nọ. Kế Diêu nhưng lại không tập trung, tỉ mỉ nhớ lại
những chiêu thức vừa rồi giao thủ. Kiếm pháp mọi người hoặc trọng tấn
công hoặc trọng phòng thủ, hoặc linh hoạt khéo léo hoặc trầm ổn chín chắn,
hoặc ngoan tuyệt hoặc đẹp đẽ, mà lưu quang thắng ở tốc độ. Tay hắn nắm
trường kiếm, bên môi gợi lên ý cười. Bế môn hai năm, rốt cuộc cùng người
ta phân cao thấp, hiểu rõ sở trường của mình, biết lấy điểm yếu kẻ địch,
tính trước kỹ càng, càng cảm thấy hăng hái.

Ban đêm, trên giang hồ truyền rất nhiều lời đồn. Nói rằng có người

thừa dịp ban đêm đến hồng giang bắt cá, có người ban đêm vượt qua hồng
giang, lại có giang hồ nghĩa sĩ ào ào lên thuyền, ở trên sông nước ngắm
trăng. Nói càng nhiều là, có một hiệp khách thiếu niên, phong nhã vô song,
nhưng lại là đoạn tụ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.