- “Vậy, nghỉ ngơi thêm vài ngày?”
- “Hay là, ngươi cùng ta ngồi chung một ngựa được không?” Tiểu Từ
cười hì hì nhìn hắn, có chút vô lại.
- “Không được.” Kế Diêu trừng mắt nhìn nàng, Nhanh chóng vung
tay.
Tiểu Từ bộ dáng tươi cười, quay đầu nhìn lại, thấy hắn ngồi nghiêm
chỉnh, ngay cả mắt cũng không nhìn về phía nàng, lẽ nào thời gian qua
dáng vẻ lạnh lùng của hắn là bởi vì ngại ngùng? Tiểu Từ cười thành tiếng.
Tiểu Từ nhếch môi, lập tức nghiêng người nói: “Đem ngọc bội cho
ta.”
Kế Diêu hung dữ nói: “Là của ta.”
- “Ta đây mua lại của ngươi.”
Hắn quay đầu sang một bên: “Không bán!”
- “Vậy ngươi nói một câu thích ta, ta sẽ đưa ngươi.”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, làm như không nghe thấy.
Tiểu Từ không buông tha: “Kế Diêu, ngươi có nói hay không?”
- “Rõ ràng là ngọc bội của ta, còn dùng để đưa cho ta sao, thực rõ là
không còn gì để nói.” Kế Diêu thúc ngựa, nhanh chóng phóng đi.