một câu, không ngờ, đại công gà kia lại hùng phong tái khởi, nhảy tiếp lên
lưng một con gà mái khác, một màn bạo lực lại tiếp tục tái diễn.
Kế Diêu cảm thấy viện này không thể ở lâu, dự định chờ gà trống
xong xuôi sẽ lập tức rời đi.
Đột nhiên Tiểu Từ thoáng cái nhảy bật lên, khuôn mặt đỏ bừng chỉ tay
vào Kế Diêu: “Ngươi có phải hay không cũng gặp một người yêu một
người?”
Kế Diêu ngẩn ra, thực vô tội nhìn nàng, oan uổng! Chuyện con gà
trống này đâu liên quan gì đến ta hả.
Tiểu Từ bĩu môi, không thuận theo cũng không buông tha nói: “Ngươi
mau nói.”
Kế Diêu nhíu mày, ta phải nói cái gì, nói ta không phải gà trống?
Tiểu Từ tức giận, hắn không nói, có phải vì trong đầu cũng có ý nghĩ
như vậy không? Không được, hôm nay không ép hắn nói lời hứa hẹn thì
không được.
Nàng lông mày nhíu chặt, hàm chứa ba phần oán khí ba phần xấu hổ,
đang muốn mở miệng hỏi lần thứ ba.
- “Ô…Ô…” Miệng đã bị bịt chặt.