Hai người ra khỏi chợ phiên, hướng về phía Bắc mà đi. Buổi chiều,
người đi đường rất ít, ven đường liễu rủ, dương thụ cao thẳng. Hai người
phóng ngựa phi nhanh, vui vẻ song hành, y phục bay bay.
Bỗng nhiên, phía trước một bóng dáng nho nhỏ đập vào tầm mắt hai
người, có thể thấy được đó là một nữ tử gầy yếu đi tới, nói đúng hơn là
đang lết từng bước. Thân thể nàng ta lung lay sắp đổ. Tiểu Từ sốt ruột,
nàng ta cuối cùng mềm mại ngã trên mặt đất.
Tiểu Từ chạy đến bên cạnh nàng, xuống ngựa, chỉ thấy sắc mặt nàng
ta tái nhợt, môi khô nứt nẻ còn có nhiều tơ máu.
Kế Diêu lấy túi nước đưa cho Tiểu Từ. Tiểu Từ vừa bón nước vừa
nhấn vào nhân trung của nàng ta, nàng ta từ từ tỉnh lại, cúi đầu ân một
tiếng.
Tiểu Từ vội hỏi: “Cô nương làm sao vậy?”
Nàng kia thanh âm khàn khàn: “Ta vài ngày chưa ăn cái gì.” Vừa nói,
nàng vừa như rất rụt rè, cúi thấp đầu.
Tiểu Từ vội vàng lấy ra lương khô đưa cho nàng, nàng kia ánh mắt
sáng ngời, lập tức nhận lấy cho vào miệng, trong lòng Tiểu Từ mềm nhũn,
lại đưa nước, ôn nhu nói: “Ăn từ từ, nhanh như vậy cẩn thận bị nghẹn.”
Kế Diêu, Tiểu Từ đang muốn lên ngựa, nàng kia bất thình lình quỳ
trên mặt đất, khóc nói: “Ta sống ở Hợp Văn thôn thuộc trấn Lân Huyền,
vốn là muốn đi kinh thành đến nhờ cậy thân thích, nhưng không tìm thấy,
trên người cũng không có tiền, hai vị có lòng làm ơn đưa ta một đoạn
đường, ta từ kinh thành đến đây, thật sự đi không đặng.”
Tiểu Từ và Kế Diêu liếc mắt nhìn nhau, Kế Diều vừa rồi đã ngầm
quan sát, nữ từ này căn bản không có võ công, xem bộ dáng của nàng xác
thực giống một thôn nữ nông gia. Hắn và Tiểu Từ vốn thiện tâm, nhìn thấy