Sau khi tìm được một gian nhà trọ trong thành, Kế Diêu gọi một bàn
ăn, Tiểu Thúy vừa mệt mỏi vừa chán nản, ở trên bàn ăn không nhịn được
ngáp dài. Tiểu Từ và Kế Diêu cười thầm.
Tiểu Từ cũng mệt mỏi, cùng Tiểu Thúy trở về phòng rất nhanh chìm
vào giấc ngủ.
Kế Diêu theo thường lệ ở trên giường diễn tập một lần nội công tâm
pháp, thế này mới đi ngủ. Hắn nội lực thâm hậu, cho dù ở trong giấc mơ
cũng thập phần cảnh giác. Đột nhiên hắn cảm thấy tựa hồ trước giường có
người, liền vội vàng mở mắt lập tức thấy Tiểu Từ đứng ở trước giường, hắn
đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt Tiểu Từ nhấc tay, Kế Diêu cảm
thấy cánh tay mát lạnh, hắn giữ chặt tay “Tiểu Từ”, quát: “Ngươi là ai?”
“Tiểu Từ” không ngờ hắn tỉnh giấc, vội vã muốn chạy trốn, lại bị hắn
giữ chặt cổ tay, không thể động đậy, nàng tránh vài cái, quỳ trên mặt đất
khóc ròng nói: “Ân nhân, ta cũng là bị người khác bức ép.”
Kế Diêu điểm huyệt đạo của nàng, nhìn kĩ người trên mặt đất quả
nhiên là Tiểu Thúy, trong bóng tối, Kế Diêu quan sát một cách tỉ mỉ,
nguyên lai mùi hương trên y phục Tiểu Từ đem lại cho hắn cảm giác quen
thuộc. Hắn âm thầm hối hận bản thân nhất thời khinh suất, lúc này cánh tay
phải đã có chút tê ngứa.
– “Ngươi rốt cuộc là ai? Ai sai ngươi tới? Nói mau.” Kế Diêu nhíu
chặt lông mày, nhìn Tiểu Thúy lấy oán trả ơn, trong lòng một trận phiền
muộn chán ghét, quả nhiên giang hồ hiểm ác, người tốt cũng không phải dễ
làm.
Tiểu Thúy nghẹn ngào: “Ta thật là Tiểu Thúy của Hợp Văn thôn, ba
ngày trước bị người ta đánh hôn mê, nhốt ở trong phòng tối, không cho
uống nước.. Thời điểm ta cho rằng mình sắp chết, đột nhiên một nữ tử xuất
hiện, nàng hỏi ta có muốn về nhà không, ta nói muốn. Nàng đưa cho ta hai