Hắn làm như chợt cả kinh, mâu quang nổi lên, lẳng lặng nhìn nàng.
Trầm mặc một lúc lâu, hắn đột nhiên nói:
- “Làm sao có thể bỗng nhiên rước phải phiền toái như vậy? Ngươi đi
theo ta, Cẩm Tú trại trước không cần về.”
- “Ngươi không phải muốn tiêu dao giang hồ sao?” Trong lòng nàng
có chút ngọt, rồi lại ủy khuất.
- “Di nương không ở đây, ta vẫn phải bảo hộ ngươi chu toàn.” Hắn
giọng điệu có điểm bất đắc dĩ, dường như là bí bách lắm mới mang theo
nàng, nàng đứng lên đi đến trước cửa phòng, chính mình bực bội.
Kế Diêu không có cách nào, đành lẳng lặng ăn cơm.
Nửa đêm, hắn có chút lo lắng, đi đến trước cửa phòng nàng, nghe hơi
thở của nàng tựa hồ đã ngủ. Lúc này hắn mới buông phòng bị, nằm ở trên
giường ngủ thiếp đi.
Đột nhiên, cửa vang lên một tiếng nhỏ, hắn lập tức cầm lấy kiếm bên
gối.
Cửa khẽ mở, dưới ánh trăng, một bóng dáng mảnh khảnh nhẹ nhàng
tiến vào. Hắn thở phảo nhẹ nhõm:
- “Ngươi sao vẫn chưa ngủ?”
Tiểu Từ không nói, trực tiếp đi tới trước giường, một mùi hương nhàn
nhạt như khói, hắn có chút khẩn trương. Đột nhiên, hắn thấy trên mặt mềm
nhũn, nàng cư nhiên cúi người hôn hắn.
- “Ngươi!”
Kế Diêu vội vàng đẩy nàng ra, nhảy xuống giường. Mặt đất lạnh lẽo,
làm cơ thể hắn bỗng nhiên run lên.