Thư Thư nhìn bóng dáng mềm mại của nàng, khóe môi khẽ cắn.
Tiểu Từ trở về phòng, đặt bình trà xuống, đối Kế Diêu nói: “Chờ hắn
một hồi sẽ đi nhà xí thôi.”
Kế Diêu không tin nhìn nàng: “Có thể sao?”
– “Lúc hắn pha trà nhất định sẽ hít phải hơi nước. Sau nửa đêm, hắn
đại khái phải đỡ tường mới bước đi được.” Tiểu Từ cười khúc khích, rốt
cuộc có thể chỉnh được tên Thư Thư kia.
Kế Diêu lắc đầu, vẫn như cũ dáng vẻ không quá tin tưởng, nhưng nhìn
nàng bộ dáng nắm chắc mười phần cũng bị lây nhiễm, hắn lấy con dấu ra
khỏi kim tỏa, chỉ chờ thời gian Thư Thư từ phòng ngủ đi nhà xí, hắn phải đi
Lạc Tuyết tuyền tìm kiếm manh mối.
Kỳ quái chính là, qua nửa canh giờ, cũng không nghe thấy phòng Thư
Thư có động tĩnh gì, Tiểu Từ có chút sốt ruột. Nàng ở trong phòng đi đi lại
lại vài vòng, cắn răng một cái muốn đi nhìn xem rốt cuộc ra sao.
Kế Diêu kéo cánh tay áo nàng, cười nói: “Ngươi may mắn không làm
thầy lang.”
Tiểu Từ nóng nảy: “Không có sai, thuốc xổ này ở dạng khí, rất khó
phối, cũng không dễ phát hiện.”
Kế Diêu nhịn cười, gật đầu: “Ngươi khổ cực rồi. Vẫn là về phòng nghỉ
ngơi đi.”
Tiểu Từ hậm hực trở về phòng, lỗ tai nghe ngóng nửa ngày vẫn nghe
không ra động tĩnh gì. Nàng cắn răng một cái nhẹ nhàng bò đến dưới cửa
sổ phòng Thư Thư.
Đèn vẫn sáng như cũ.