Kế Diêu chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Hi vọng, ta là lo
lắng nhiều.”
Tiểu Chu bước nhanh ra khỏi Ẩn Lư.
Kế Diêu trở về phòng, nhàn nhã tìm bút mực, viết mấy chữ to tướng:
Tiền tài như cặn bã.
Tiểu Từ hiếu kỳ: “Đây là ý tứ gì?”
Kế Diêu cầm tờ giấy ở dưới ánh mặt trời quơ quơ, khuôn mặt tuấn
lãng cư nhiên cũng dẫn theo một tia bỡn cợt.
- “Nga, đưa cho người khác xem.”
Tiểu Từ khó hiểu.
Kế Diêu ôn nhu nói: “Ngay mai, ta muốn cùng Tiểu Chu vào thành
một chuyến, ngươi muốn đi theo hay ở nhà chờ?”
Tiểu Từ vội nói: “Đường nhiên là cùng đi, ngươi đi đâu ta theo đó.”
Nàng rõ ràng là vô tâm trả lời một câu, trong lòng hắn lại cảm thấy
ngọt ngào, ánh mắt đưa tình nhìn nàng, thấp giọng nói: “Lời đã nói ra,
không được đổi ý.”
Tiểu Từ nhìn ánh mắt hắn kiên định nghiêm túc, đột nhiên phản ứng
chính mình trong lúc vô tình hình như vừa nói ra một lời thề. Mặt nàng đỏ
lên, xấu hổ mân mê đôi môi anh đào, mỉm cười cúi đầu “Ân” một tiếng.
Tim hắn rung động, muốn làm cái gì rồi lại cảm thấy ban ngày ban
mặt không được thích hợp, hắn ho nhẹ một tiếng, quơ quơ tờ giấy, nét mực
sớm đã khô.