Kế Diêu lấy ra một cuốn da dê và hộp sắt, đặt trên bàn của Vân
Trường An, chậm rãi nói: “Lão bá, chiếc hòm này đã từng được mở ra phải
không?”
Vân Trường An sắc mặt đột biến, giật mình không nói.
Kế Diêu biểu tình như thường, chỉ có trong mắt ngưng tụ một tầng khí
lạnh, lại nói: “Chiếc hòm này niên đại đã lâu, cũng không còn chắc chắn,
mặc dù cần chìa khóa để mở, nhưng dù sao cũng chỉ là hộp sắt, chỉ cần cạy
mạnh là có thể mở ra. Ở chỗ này có vài vết xước. Ta lúc ấy còn có chút
hoài nghi, mà đêm qua càng thêm chứng thật suy đoán của ta. Ta muốn lão
bá cho ta một câu trả lời thành thật, rốt cuộc là ai biết bí mật trong chiếc
hộp này?”
Vân Trường An suy sụp một tiếng: “Ngươi tối qua đã tìm được.”
- “Đúng. Ta gặp được vài người. Cho nên muốn đến hỏi một câu.”
Vân Trường An thở dài một tiếng: “Hộp sắt này quả thật đã bị mở ra
một lần, ta đã hết lời khuyên nhủ nhưng vô hiệu, kết quả đoạt đi tính mệnh
bảy người.”
Kế Diêu mâu quang phát lạnh, lạnh giọng hỏi: “Là Thư Thư?”
Vân Trường An lắc đầu: “Không phải, ta chẳng bao giờ nói chuyện
bảo tàng với nó. Là ai mong công tử đừng truy đến cùng, ta đảm bảo hắn
sau này sẽ không có tâm tư động đến nữa. Bảy người kia đã triệt để khiến
hắn hết hy vọng rồi.”
Kế Diêu trầm giọng nói: “Thư Thư không biết là tốt nhất, ta nghĩ Vân
lão bá cũng biết, nếu không phải hậu duệ của Định vương, muốn có bảo
tàng chỉ có một con đường chết. Chiếc hộp này cố tình thiết kế sơ sài, cuốn
da dê cũng cố tình viết rõ ràng. Thực ra, chẳng qua muốn mê hoặc những
người có lòng tham đi vào chỗ chết.”