Ban đêm, Kế Diêu thái độ khác thường, cư nhiên chủ động đi tìm Thư
Thư đánh cờ.
Tiểu Từ ở bên cạnh nhìn một hồi, cũng không thấy bóng dáng Tiểu
Chu, vội hỏi Kế Diêu: “Tiểu Chu đâu rồi?”
Kế Diêu khụ một tiếng, nửa ngày ói ra ba chữ: “Bế Nguyệt lâu.”
Khóe miệng Thư Thư nhếch lên ý cười không dễ nhận ra, quân cờ đen
trong tay mạn bất kinh tâm mà hạ xuống.
Kế Diêu cùng hắn đánh cờ chỉ có hai thế cục, một thắng một thua, hai
người đích thực là kỳ nghệ tương xứng.
Kế Diêu đứng lên trước ôm quyền nói: “Thư công tử, chúng ta ngày
khác tái chiến.”
Thư Thư mở quạt ra phe phẩy, gật đầu: “Được, ngày khác.”
Tiểu Từ theo Kế Diêu trở về phòng. Qua non nửa canh giờ, kim câu
trước giường lại đột nhiên lắc lư, có Kế Diêu, Tiểu Từ không còn cảm thấy
sợ hãi, đứng ở phía sau Kế Diêu, thì thầm bên tai hắn: “Kế Diêu, ngày hôm
qua lúc ngươi không có mặt kim câu kia cũng chuyển động, làm ta sợ chết
khiếp.”
Kế Diêu tiến lên, cầm lấy kim câu, nhìn kỹ, trầm tư chốc lát nói: “Nếu
ta đoán không lầm, chỉ cần có người vào mật thất, kim câu này sẽ có động
tĩnh. Phòng này vỗn dĩ là phòng ngủ của lão Hầu gia, người bình thường
cũng không vào được, xem ra kim câu này hợp với cơ quan của mật thất.
Ánh mắt Kế Diêu thuận thế đến chiếc giường cổ xưa, cả giường và
bức tường đều bất động. Trên giường, chạm khắc tinh tế phức tạp, các loại
hoa văn trông rất sống động, không chồng chéo trùng lặp. Hắn thở dài:
“Chiếc giường này được chế tác vô cùng phức tạp, đúng là kiểu dáng