Tiểu Từ cùng Tiểu Chu đều sửng sốt, cả kinh! Mặc dù hai người từ lâu
đã nghi ngờ hắn, nhưng Thư Thư cứ như vậy trắng trợn bất thình lình xuất
hiện trước mặt bọn họ, thật đúng là không ngờ!
Kế Diêu bất động thân sắc, chắp tay đứng dậy, đối Thư Thư cười nhẹ:
“Thư công tử vẫn nói cùng chúng ta có duyên phận, xem ra duyên phận này
quả thật không nhỏ.”
Thư Thư gập quạt, gật đầu cười nói: “Nghe bọn hạ nhân nói, trong
ngân hàng tư nhân có khách quý, ta thân là thiếu chủ, tự nhiên muốn đích
thân qua tiếp đón. Không nghĩ tới cư nhiên là ba vị.”
Thiếu chủ? Tiểu Từ hít một ngụm khí lạnh, rõ thật là oan gia ngõ hẹp,
nhân sinh có nơi nào là bất tương phùng. Bởi vậy, chuyện bảo tàng chính là
rõ ràng phơi bày trước mặt hắn, tưởng che giấu cũng lừa không được, cư
nhiên còn đưa đến trước cửa nhà hắn!
Kế Diêu vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh. Hắn híp mắt lại, tinh quang nội
liễm, nhàn nhạt nói: “Tiểu Chu, ngươi với Tiểu Từ ở bên ngoài chờ ta, ta có
mấy câu muốn nói với Thư công tử.”
Tiểu Từ, Tiểu Chu và chưởng quầy theo nhau ra ngoài, cánh cửa kẽo
kẹt một tiếng, nhẹ nhàng đóng lại. trong nhã các nhất thời yên tĩnh, Kế
Diêu cùng thư Thư mặt đối mặt, im lặng không nói, chỉ có ánh mắt giao
nhau. Không khí từ từ ngưng trọng, giống như giương cung bạt kiếm.
Khóe miệng Kế Diêu nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu nói: “Thư công tử, ta
cũng không muốn quanh co, hôm nay vẫn nên nói thẳng thì hơn.”
Thư Thư cũng khẽ cười một tiếng: “Kế công tử muốn nói cái gì?”
- “Những người bịt mặt là do ngươi phái đến, nữ tử Miêu Cương cũng
thế. Còn có, lão giả bên cạnh An vương gia cũng là người của ngươi, ta nói
đúng không?”